Quý Tu Thành nheo mắt nhìn cậu. 

Thân hình của Nguyên Lương thật hoàn hảo. Rõ ràng là cậu tập luyện thường xuyên, và nhìn vào lượng hành lý ít ỏi của cậu, có vẻ như cuộc sống thường ngày của cậu khá đơn điệu. 

Quý Tu Thành lại uống thêm một ngụm rượu. 

"Chúng ta phải có chút tình thú, đừng vội vàng như vậy." 

Nguyên Lương ngồi trên giường, cởi trần, cúi đầu uống rượu. 

Quý Tu Thành tựa cằm lên tay, nhìn cậu chăm chú. 

"Anh định làm gì?" 

"Mặc dù cậu chưa có kinh nghiệm, nhưng cũng khá có năng khiếu đấy. Không sao, tôi sẽ dạy cậu." 

Nguyên Lương không trả lời. 

"Xương quai xanh của cậu rất đẹp, tôi có thể chạm vào nó không?" 

Nguyên Lương không trả lời, nhưng câu hỏi như thế làm sao trả lời được? "Được, sờ đi" sao? 

Vì vậy, Quý Tu Thành không chờ câu trả lời mà lập tức đưa tay chạm vào. 

Bàn tay của anh vừa cầm chai bia lạnh, nên khi chạm vào, Nguyên Lương giật mình run lên. 

"Thả lỏng đi. Tôi cảm thấy hôm nay cậu căng thẳng hơn hôm qua." 

"Hôm qua tôi không quen anh." Nguyên Lương uể oải trả lời. 

"Với người lạ cậu thấy thoải mái hơn à?" 

"Tôi tưởng rằng sau sáng nay sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, tiếc thật." 

Quý Tu Thành nhún vai: "Đúng là có duyên mà." 

Hai người im lặng một lúc. 

"Hôm nay cảm ơn anh." Nguyên Lương đột nhiên lên tiếng: "Cảnh sát đưa giấy tờ cho tôi nói là anh đã thúc giục hậu cần. Cả chuyện giao quyền chỉ huy vụ án hôm nay cũng là nhờ anh." 

"Vậy cậu để tôi ở lại hôm nay là để cảm ơn tôi à?"  - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

"Cũng không hẳn." Nguyên Lương lắc đầu. 

Quý Tu Thành uống một ngụm bia, nghĩ rằng Nguyên Lương là người có câu chuyện riêng. Anh bắt đầu tò mò muốn lật xem cuốn sách này kể gì. 

Vì vậy, anh phải từ từ tiếp cận, cần phải dẫn dắt cậu cẩn thận. 

Bắt đầu bằng việc quen thuộc với cơ thể của nhau trước. 

Quý Tu Thành đột nhiên nhớ đến một câu thoại trong phim truyền hình: "Anh chỉ thèm khát thân thể của cậu ta." 

Quý Tu Thành thầm gật đầu trong lòng, đúng là thèm khát mà! 

Anh uống một ngụm bia thật lớn rồi nghiêng người ôm lấy eo Nguyên Lương, hôn lên môi cậu. 

"Ưm!" Nguyên Lương giật mình, sau đó cảm nhận được cái lưỡi của Quý Tu Thành, cùng với vị bia, đang len lỏi vào miệng mình. 

Tối qua, cậu đã cố tránh việc hôn. Cậu luôn cảm thấy rằng sự va chạm cơ thể trên giường chỉ là về mặt sinh lý, về dục vọng. Nhưng hôn thì quá chủ quan, quá liên quan đến tình cảm. Hôn quá gắn liền với tình yêu. 

Nguyên Lương không dám có tình yêu, cũng không thể có tình yêu. 

Cả cơ thể cậu đều chống lại, cuối cùng cậu đẩy Quý Tu Thành ra. Không thể nuốt khi đang hôn, nên bia chảy ra khỏi khóe miệng cậu. 

"Cậu không thích thế này à?" Quý Tu Thành hơi sững lại: "Xin lỗi... vậy tôi sẽ cố gắng không hôn cậu." 

"Ừm." Nguyên Lương gật đầu. 

Quý Tu Thành lấy chai bia từ tay Nguyên Lương, đặt cả hai chai sang một bên, rồi ôm lấy eo cậu. Tay anh men theo sống lưng, vuốt ve xương bả vai của Nguyên Lương. 

Xương vai cậu rõ ràng nhưng không gầy guộc, hai xương bả vai phía sau như hai cánh bướm, Quý Tu Thành không thể cưỡng lại sự mê hoặc ấy. 

"Giúp tôi cởi cúc áo." Quý Tu Thành nói. 

Anh không ôm chặt Nguyên Lương, vẫn để cậu có không gian để nhấc tay lên. 

Quý Tu Thành đang mặc một chiếc sơ mi màu xám, trông như một nhân viên văn phòng lịch lãm, nhưng trên người anh không có vẻ gì là người tầm thường. 

Nguyên Lương chưa rõ về gia cảnh của Quý Tu Thành, nhưng qua một ngày tiếp xúc, cậu cũng nhận thấy Quý Tu Thành là người có giáo dưỡng tốt. 

Nguyên Lương giơ tay lên, bắt đầu cởi cúc áo cho anh. 

Chiếc sơ mi có chất liệu tốt, không phải hàng rẻ tiền. So với bộ đồ mua trên mạng của Nguyên Lương, chất lượng áo của Quý Tu Thành tốt hơn nhiều lần. Đồng hồ của anh cũng không phải thứ mà một cảnh sát bình thường có thể dễ dàng mua được. Nhìn vào đó, gia cảnh của anh có vẻ khá giả, và việc anh không để ý đến các mưu đồ chính trị trong văn phòng cấp trên cũng cho thấy anh không phải người xuất thân bình thường. 

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" 

Nguyên Lương cởi cúc áo quá chậm, dường như đang đờ đẫn. Quý Tu Thành véo nhẹ eo cậu và hỏi. 

"Ưm..." Nguyên Lương khẽ rên: "Không nghĩ gì cả." 

"Cởi xong áo sơ mi thì cởi cả quần nữa nhé." 

Quý Tu Thành vừa nói vừa dùng hai tay đẩy nhẹ, khiến Nguyên Lương ngã xuống giường. Anh chống một tay lên giường bên cạnh má Nguyên Lương, tay kia nắm lấy vai cậu, ngón cái xoa nhẹ xương quai xanh của cậu. 

"Đồ trong túi quần, cậu lấy ra đi." 

Nguyên Lương đưa tay vào túi quần Quý Tu Thành, lấy ra nửa hộp bao cao su. 

"Đặt sang một bên đi, lát nữa giúp tôi đeo nó. Đây là hộp mua từ hôm qua, không ngờ lại dùng với cùng một người." 

Nguyên Lương ném bao cao su sang một bên, rồi lúng túng giơ tay lên mà không biết làm gì tiếp theo. 

"Giờ cậu nên tiếp tục cởi quần của tôi." Quý Tu Thành cười: "Nghe lời nào." 

Khuôn mặt vô cảm của Nguyên Lương hơi đỏ lên. Không rõ là do xấu hổ hay ngượng ngùng, cậu lại đưa tay ra. 

Lúc này, Quý Tu Thành cúi xuống, ngậm lấy dái tai của Nguyên Lương và cắn nhẹ một cái. 

"Ưm..." Toàn thân Nguyên Lương run lên. 

"Dái tai cậu thật mềm." 

Quý Tu Thành trở nên nói nhiều hơn, có lẽ vì cảm thấy hai người đã quen nhau, có chuyện để nói. Tình huống tối qua mới khó xử, mọi thứ chỉ cần nhẹ nhàng và tinh tế là xong. 

"Sao lại run dữ vậy? Dái tai cậu nhạy cảm thế à? Hôm qua tôi không phát hiện ra." 

Có vẻ như phát hiện ra điều gì thú vị, Quý Tu Thành tiếp tục liếm và cắn nhẹ dái tai của Nguyên Lương. 

"Đừng..." 

Nguyên Lương cảm thấy eo mình tê dại, không muốn Quý Tu Thành chạm vào dái tai nữa. Cậu không hiểu sao cơ thể mình lại bất lực trước khiêu khích này. 

"Được rồi." Quý Tu Thành ngừng chơi đùa với dái tai của Nguyên Lương, nhưng tay anh đã luồn vào trong quần cậu. 

Nguyên Lương đã cởi quần của Quý Tu Thành. Cậu mặc quần có dây chun, dễ dàng cởi ra hơn. 

Quý Tu Thành vuốt ve cơ bụng của Nguyên Lương, càng vuốt càng thấy thích. 

Làm sao cậu có thể có vòng eo thon gọn như vậy mà vẫn có cơ bắp? Quá đẹp. Quý Tu Thành thầm nghĩ. 

"Nguyên Lương." 

"Gì...?" Nguyên Lương đang bị khiêu khích, trong khi Quý Tu Thành vẫn từ tốn vuốt ve thì cậu đã bắt đầu thở dốc. 

"Tôi cương rồi, giúp tôi đeo bao đi." 

Quý Tu Thành nói. 

Nguyên Lương thở hổn hển vài hơi thì bị Quý Tu Thành kéo dậy, anh cũng tiện tay cởi luôn quần của cậu, để cậu ngồi đối diện trên đùi mình. 

Dương vật của Quý Tu Thành đã cương cứng, trông rất mạnh mẽ. 

Quý Tu Thành nhặt một chiếc bao cao su và đưa đến trước miệng Nguyên Lương. 

"Cắn mở ra." 

Nguyên Lương không từ chối, ngậm lấy mép bao và xé ra. Bao cao su rơi xuống, Quý Tu Thành nhặt lên và nhét vào tay Nguyên Lương. 

"Giúp tôi đeo vào nhé? Ngoan nào." 

Chỉ nhìn vào hành động và nghe đối thoại, Nguyên Lương gần như có cảm giác họ giống một đôi tình nhân nhỏ vậy. 

"Lên giường ai với ai anh cũng làm như vậy à?” Nguyên Lương hỏi. 

"Bảo bối, đừng hỏi những câu làm tụt hứng như vậy." Quý Tu Thành nhẹ nhàng đáp. 

Nguyên Lương không hỏi thêm, cậu kéo bao cao su trên tay, cầm lấy dương vật của Quý Tu Thành và đeo vào. 

Thế là, cả hai người đã trần trụi trước mắt nhau. 

Thực ra, Quý Tu Thành cũng không phải là người thường xuyên hẹn hò với người khác. Công việc bận rộn là một lý do, nhưng trong lòng anh cũng có những suy nghĩ khác. Anh không phải kiểu người khao khát đến mức phải lên giường mỗi ngày. 

Khi hẹn hò, anh cũng không phải là người nói nhiều như hôm nay. Thường thì anh chỉ thể hiện sự chu đáo và nhẹ nhàng qua hành động. 

Những gì anh làm hôm nay thực sự không giống anh. Anh hiếm khi để đối phương giúp mình cởi quần áo hay đeo bao cao su. 

Chứ đừng nói đến việc nhờ người khác dùng miệng xé bao cao su. 

Mình thỉnh thoảng cũng có chút xấu xa nhỉ? Quý Tu Thành thầm nghĩ. 

Không đúng. 

Nhìn vào khuôn mặt của Nguyên Lương, Quý Tu Thành đi đến kết luận. 

Đối diện với một người lạnh lùng như cậu, làm sao có thể nhịn không trêu đùa được? Thật là quá khó mà. 

Ngay cả khi làm việc, anh cũng không nhịn được muốn trêu chọc cậu rồi. 

Quý Tu Thành biết thói quen xấu này sẽ gây phiền phức cho người khác, nhưng anh khó mà thay đổi được. Và điều tuyệt vời ở chỗ, Nguyên Lương chưa từng trải qua việc này với người khác, cũng không phản đối hành động của anh, điều đó khiến Quý Tu Thành cảm thấy ngứa ngáy, muốn tiếp tục trêu đùa cậu.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Không có gel bôi trơn rồi." Quý Tu Thành có chút bực mình vì sự thiếu sót của mình, nhưng ngay sau đó anh nghĩ ra điều gì đó: "Cậu có thể giúp không?" 

"Giúp gì?" 

Quý Tu Thành đưa tay lên trước miệng Nguyên Lương. 

"Liếm một chút, để làm ướt tay tôi, nếu không tôi sợ cậu sẽ đau." 

Nguyên Lương nhìn chằm chằm vào ngón tay của Quý Tu Thành một lúc, rồi lại cau mày không biết nhìn vào đâu. 

Quý Tu Thành đã chuẩn bị tinh thần phải quay lại xe lấy gel bôi trơn, nhưng không ngờ Nguyên Lương thực sự mở miệng và thè lưỡi ra. 

Lưỡi của Nguyên Lương có vẻ vụng về, cậu liếm nhanh hai lần lên hai ngón tay của Quý Tu Thành, sau đó nghiêng người về phía trước, ngậm lấy hai ngón tay đó. 

Nguyên Lương đúng là một kho báu. 

Quý Tu Thành nghĩ, đỉnh thiệt chứ! 

Nguyên Lương vụng về ngậm lấy ngón tay của Quý Tu Thành, lưỡi của cậu quấn lấy đầu ngón tay một cách không có trật tự. Một lúc sau, cậu mới nhả ra, rút lui, đầu ngón tay của Quý Tu Thành còn kéo theo một sợi nước bọt dài. 

Ngực của Nguyên Lương phập phồng, khuôn mặt cậu đã đỏ bừng. 

"Bảo bối, ngồi dậy một chút." 

Quý Tu Thành vịn eo Nguyên Lương, bảo cậu mở rộng chân ra và quỳ lên. Nguyên Lương chống tay lên vai Quý Tu Thành, cúi đầu thở dốc. 

"Tôi còn chưa vào mà cậu đã thở như thế rồi?" 

Nguyên Lương không trả lời, còn Quý Tu Thành thì đưa tay ra sau cậu, luồn ngón tay ướt vào cái lỗ nhỏ của cậu. 

"Không sao, tôi sẽ từ từ dạy cậu." 

Nguyên Lương bám chặt lấy vai Quý Tu Thành, vô thức căng cứng cả người, ngay cả ngón chân cũng gồng cứng lại. 

"Thả lỏng đi, đừng chống cự tôi, để tôi di chuyển." Quý Tu Thành vừa nói vừa cử động ngón tay: "Ngoan, nghe lời." 

Nguyên Lương tựa lên vai Quý Tu Thành mà không nói, nhưng cơ thể cậu đã thả lỏng ra. 

"Giỏi lắm, cậu học nhanh thật. Tối qua có vui không? Cảm thấy thoải mái chứ?" 

Nguyên Lương vẫn không trả lời. 

"Tôi thì khá thoải mái. Nhưng không biết cậu là lần đầu tiên, hôm nay không thoải mái thì phải nói với tôi nhé." 

Nguyên Lương cau mày. 

Giọng điệu của Quý Tu Thành giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ, nghe thật xấu xa. 

"Tôi thêm một ngón nữa nhé." Quý Tu Thành rút ngón tay ra và thêm một ngón khác. 

"A..." 

Nguyên Lương rên lên ngay khi hai ngón tay của Quý Tu Thành thâm nhập vào, khiến Quý Tu Thành gần như mềm nhũn cả chân. 

"Bảo bối, cậu chặt quá." Quý Tu Thành thì thầm, tay còn lại xoa xoa mông của Nguyên Lương: "Thả lỏng ra, nếu cậu kẹp chặt như vậy, lát nữa tôi vào sẽ bị kẹp gãy mất." 

"A... chậm thôi..." Nguyên Lương tựa lên vai Quý Tu Thành, thở hổn hển. 

"Xong rồi." Hôm qua vừa làm, hôm qua cũng mở rộng khá khó khăn, nhưng hôm nay thì dễ hơn nhiều. Một ngón tay đã mở đường, ngón sau vào dễ dàng hơn. 

"Xong rồi, bảo bối. Giờ cậu thử tự mình ngồi xuống xem?"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play