Nguyên Lương không để ý đến lời anh.
Quý Tu Thành cười, ôm lấy eo Nguyên Lương rồi đè cậu xuống giường.
"Để cậu tự mình leo lên có vẻ hơi làm khó cậu rồi, nhưng không sao, chúng ta còn nhiều thời gian." Quý Tu Thành nâng chân Nguyên Lương lên và cởi hẳn quần của cậu ra: "Để sau vậy."
Anh đặt chân của Nguyên Lương lên hai bên cơ thể mình, nâng mông cậu lên, rồi từ từ đưa dương vật của mình vào lỗ nhỏ của cậu.
"Ưm..." Nguyên Lương cắn ngón tay, nhíu chặt mày.
Dù đều là nhíu mày, nhưng Quý Tu Thành không biết vì sao lại có thể nhìn ra ý nghĩa khác nhau giữa hai kiểu nhíu mày này.
"Cho tôi cắn cậu cái nhé?" Quý Tu Thành hỏi.
Nguyên Lương không rút ngón tay ra khỏi miệng, Quý Tu Thành liền ấn sát người mình lên. Nguyên Lương cảm nhận được eo mình gần như bị gập lại, chân của cậu càng bị đẩy lên cao, như thể Quý Tu Thành muốn ôm cả hai chân của cậu lên.
Quý Tu Thành cúi xuống cắn vào cổ Nguyên Lương.
"Anh để lại dấu đấy..." Nguyên Lương thở hổn hển nói: "Đừng cắn cổ..."
Quý Tu Thành tiếc nuối buông miệng ra, liếm môi.
"Được thôi."
Từ sau khi bị cậu từ chối lần đầu tiên, Quý Tu Thành không hôn Nguyên Lương nữa, nhưng anh đã phát hiện ra một thứ còn thú vị hơn.
Đôi tai của Nguyên Lương rõ ràng thú vị hơn nhiều.
Tay anh vẫn nhẹ nhàng, nhưng phần dưới thì ép chặt lấy Nguyên Lương. Anh cúi đầu, nâng chân cậu lên, răng khẽ cọ vào dái tai của cậu.
Như dự đoán, hơi thở của Nguyên Lương càng trở nên gấp gáp, ngón tay cậu cũng từ từ rời khỏi miệng, cuối cùng, cậu quàng tay qua cổ Quý Tu Thành.
Quý Tu Thành cười, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn vài phần. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Đừng cố nén, kêu lên đi."
Quý Tu Thành thì thầm bên tai cậu.
Nguyên Lương thở dốc, mặt đỏ bừng nhưng vẫn lắc đầu, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ.
Nhưng chính kiểu thở gấp kìm nén này lại càng quyến rũ hơn.
Quý Tu Thành xuất tinh lần đầu tiên, anh rút ra rồi tháo bao cao su, buộc lại và ném đi. Nhìn Nguyên Lương toàn thân đỏ ửng và hơi nước bốc lên, anh lại có cảm giác mình sắp cương cứng trở lại.
Quý Tu Thành im lặng một lúc, sau đó lại lấy một chiếc bao cao su khác và xé ra.
"Nguyên Lương, thêm một lần nữa nhé?"
Nguyên Lương vẫn há miệng thở dốc, Quý Tu Thành nhìn xuống phía dưới của cậu.
"Từ phía sau nhé?" Quý Tu Thành hỏi.
Nguyên Lương chống tay ngồi dậy, chuẩn bị nằm sấp xuống, nhưng bất ngờ bị Quý Tu Thành ôm chặt từ phía sau.
Cậu giật mình.
"Lần này thôi, rồi tắm rửa rồi ngủ. Ngày mai chuyển đến nhà tôi nhé?"
"Bao giờ ký túc xá có phòng?" Nguyên Lương hỏi.
"Chắc nhanh thôi, trong vòng một tuần là có."
"Ừm." Nguyên Lương gật đầu.
Quý Tu Thành đột nhiên thở dài.
"Sao càng ngày tôi càng cảm thấy hôm nay cậu để tôi ở lại trông giống như đang hối lộ vậy nhỉ."
"Đồ bẩn thỉu." Nguyên Lương đáp lại hai chữ.
"Ừ, tôi bẩn thỉu." Quý Tu Thành rất thoải mái thừa nhận, rồi lại đè Nguyên Lương xuống giường: "Nâng mông lên một chút, ngoan nào."
Quý Tu Thành dùng tay đỡ lấy eo Nguyên Lương, rồi luồn tay ra phía trước nắm lấy dương vật của cậu.
"Tôi giúp cậu."
Khi bị anh nắm lấy phía trước, cả người Nguyên Lương run lên, sau đó phía sau cũng bị anh đâm vào.
Lần này vào rất suôn sẻ, Nguyên Lương cảm thấy cả ngực của Quý Tu Thành như ép sát vào lưng mình, khiến cậu không còn điểm tựa, phải vươn tay ra nắm lấy thành giường.
Bàn tay của Quý Tu Thành không biết có kỹ xảo gì, chỉ khiến Nguyên Lương cảm thấy căng đầy cả trước lẫn sau.
Cậu nhanh chóng bại trận trước bàn tay của Quý Tu Thành.
"A... Ưm..."
Tư thế từ phía sau càng khiến việc thâm nhập sâu hơn, cuối cùng Nguyên Lương cũng không kiềm chế được mà kêu lên, dù cậu đã cố hết sức để nhịn, nhưng mỗi cú nhấp của Quý Tu Thành đều như muốn đóng đinh cậu xuống giường.
"Bảo bối ngoan." Quý Tu Thành hôn nhẹ lên lưng Nguyên Lương.
Từ phía sau nhìn lại, xương bả vai của cậu trông càng đẹp hơn, và từ cổ đến mông, đường nét cơ thể của Nguyên Lương quá hoàn hảo.
Bàn tay của Quý Tu Thành vuốt ve từ vai Nguyên Lương, dọc theo sống lưng, cho đến tận đùi.
Thật mịn màng, Quý Tu Thành nghĩ, điểm duy nhất không hoàn hảo chính là vết sẹo trên lưng dưới của Nguyên Lương, trông như một vết thương do dao gây ra.
Nhưng với một cảnh sát hình sự thì những vết thương cũ như thế là chuyện thường, Quý Tu Thành nghĩ.
Anh ôm lấy eo Nguyên Lương, dương vật cắm sâu trong cơ thể cậu, lần thứ hai anh xuất tinh.
"Bảo bối, đi tắm thôi." Quý Tu Thành nói.
…
Khi Quý Tu Thành mở mắt, Nguyên Lương vẫn chưa tỉnh.
Đây là một điều mới mẻ đối với Quý Tu Thành.
Thực ra, trong những cuộc tình một đêm trước đây của anh, thường chẳng ai ở lại đến sáng hôm sau, đặc biệt là không ai ngủ cùng trên một chiếc giường trong tình trạng trần truồng.
"Ngủ mà cũng nhíu mày." Quý Tu Thành lầm bầm, đưa tay định vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của cậu.
Nhưng chưa kịp chạm vào, Nguyên Lương đã đột ngột mở mắt, khiến Quý Tu Thành giật mình giữ nguyên tư thế đưa tay. ( truyện trên app T Y T )
"Cậu làm tôi sợ đấy... tỉnh rồi à?"
Một câu hỏi mà ai cũng biết câu trả lời.
"Anh định làm gì?"
"Nhíu mày mãi sẽ già nhanh lắm." Quý Tu Thành nói với vẻ nghiêm túc: "Dậy chuyển nhà thôi?"
Nguyên Lương trở mình, dường như không muốn nhìn thấy anh nữa.
"Không dậy à? Sao tính tình cậu tệ thế, chẳng lẽ có cả chứng gắt ngủ nữa?"
Quý Tu Thành không giận, tay anh lần theo lưng Nguyên Lương dưới lớp chăn, rất chuẩn xác chạm vào vết sẹo mà anh đã thấy hôm qua.
Anh rõ ràng cảm nhận được cả người Nguyên Lương cứng đờ.
"Vết sẹo này, từ đâu mà có?" Quý Tu Thành hỏi.
"Không liên quan đến anh." Giọng Nguyên Lương lạnh nhạt.
"Nhiệt tình lên một chút đi, giờ cậu vẫn đang trần truồng trên giường đấy, sao chẳng nghe lời như tối qua?" Tay của Quý Tu Thành lần theo vết sẹo đến phía trước ngực, định chạm vào.
"Ê ê ê, đau!"
Quý Tu Thành suýt nữa bị Nguyên Lương bẻ gãy khớp ngón tay.
Quý Tu Thành kêu lên đau đớn, Nguyên Lương mới thả anh ra, rồi đứng dậy khỏi giường, bắt đầu mặc quần áo.
Quý Tu Thành xoa xoa cổ tay, thoải mái thưởng thức cảnh cậu mặc đồ.
Cho đến khi Nguyên Lương nhíu mày nhìn anh chằm chằm.
"Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?"
"Thích ngắm cậu thôi." Quý Tu Thành đáp lại đầy tự tin.
Nguyên Lương vẫn nhíu mày.
"Haizz... mọi thứ đều tốt, chỉ có tính khí này là không tốt." Quý Tu Thành thở dài.
Nếu không vì cái tính khí này khó chiều quá, thật sự anh đã muốn chinh phục cậu rồi.
Người đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng tính khí thì quá khó.
"Vết sẹo này rốt cuộc là sao?" Quý Tu Thành hỏi lại lần nữa.
Lần này Nguyên Lương không nhíu mày, mà chỉ lạnh lùng liếc anh một cái.
Quý Tu Thành không hỏi lần thứ ba, Nguyên Lương rõ ràng không muốn nói.
Không muốn nói thì chắc là chuyện cá nhân, không liên quan đến vụ án. Nhưng... tại sao lại có người dùng dao đâm cậu? Tại sao cậu lại chuyển hộ khẩu và điều động công tác đến Thạch Xuyên? Phải chăng cậu muốn rời xa nơi ỏ trước đây?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu?
Quý Tu Thành tự hỏi.
Anh xin nghỉ nửa ngày, buổi tiệc đón tiếp sẽ diễn ra vào buổi chiều, hai vị cục trưởng không tham gia, buổi tiệc này là anh mời riêng.
Trong lúc chờ Nguyên Lương thu dọn đồ đạc, Quý Tu Thành gọi điện đặt nhà hàng, giọng điệu rất thoải mái như không thiếu tiền.
Hôm qua đã nhìn thấy xe của Quý Tu Thành rồi, đó là một chiếc SUV màu đen, anh cũng coi như sử dụng xe cá nhân cho mục đích công.
Quý Tu Thành không lái xe từ nhà, dù sao anh cũng là công chức, nếu lái một chiếc xe quá sang trọng sẽ dễ bị người ta nói xấu sau lưng, ảnh hưởng đến hình ảnh của cảnh sát.
Chiếc đồng hồ của Quý Tu Thành đã bị nhiều người chỉ trỏ rồi, thậm chí cục trưởng Tưởng còn dặn anh rằng khi có cuộc họp ở thành phố hoặc có máy quay thì đừng đeo.
Quý Tu Thành thường cảm thấy rất bức xúc, mua đồng hồ bằng tiền nhà mình mà không được đeo là sao?
Nguyên Lương lôi vali của mình ra sau xe của Quý Tu Thành, nhưng lưng cậu mềm nhũn suýt nữa làm rơi vali xuống đất.
"Để tôi giúp." Quý Tu Thành nói, nhận lấy vali và đặt vào cốp xe.
"Việc này sẽ ảnh hưởng đến công việc." Nguyên Lương mở lời.
"Hả? Gì cơ?"
"Quan hệ quá thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến công việc. Yêu cầu của tôi là không được ảnh hưởng đến công việc." Nguyên Lương nhìn chằm chằm vào Quý Tu Thành.
"Không phải lúc nào cũng thế đâu... hơn nữa, hôm trước là lần đầu của cậu, hai ngày liên tiếp thì chắc chắn không ổn... sau này sẽ quen..." Nói chưa hết câu đã bị Nguyên Lương lườm một cái: "Khụ khụ, tôi muốn nói là sau này từ từ thôi."
Nguyên Lương không nói gì nữa, tự mở cửa xe và ngồi vào trong.
"Sao hành lý của cậu ít vậy, sau này còn định về nhà không?"
"Không."
"Cậu chỉ có ít đồ như thế thôi à?" Quý Tu Thành ngạc nhiên hỏi.
"Không có gì đáng mang theo." Nguyên Lương đáp nhẹ nhàng.
"Cậu đúng là bí ẩn." Quý Tu Thành nhún vai.
Quý Tu Thành không ở biệt thự riêng, ngôi nhà này là anh mua từ khi còn học trường cảnh sát, vì gần trường nên không nghĩ đến chuyện phân công công tác sau này, nhưng cũng không sao, dù sao anh cũng có xe.
Thành phố Thạch Xuyên khá lớn, các trường như trường cảnh sát thường không nằm ở trung tâm thành phố, nên nhà của Quý Tu Thành cũng không ở trung tâm.
Khu dân cư này có an ninh khá tốt, việc ra vào đều có thiết bị thông minh kiểm tra biển số xe.
Nguyên Lương nhìn những ngôi nhà ở đây và cân nhắc xem mình cần tích góp bao nhiêu tiền nữa mới đủ trả tiền đặt cọc.
"Nhà tôi chỉ có một mình tôi ở thôi, có phòng trống, cậu cứ chọn một phòng đi. Nhưng chỉ ở vài ngày thôi, nếu cậu muốn ở cùng phòng với tôi thì tôi cũng không ngại đâu."
Ánh mắt lạnh lẽo của Nguyên Lương xuyên thẳng vào anh.
"... Tôi đùa thôi mà."
Nguyên Lương lại quay đầu đi.
"Đồ đạc để tối thu dọn cũng được." Quý Tu Thành nhìn đồng hồ: "Trước tiên đi ăn cái đã."
Tất nhiên là Quý Tu Thành không biết nấu ăn, nhà cũng không có giúp việc, bếp thì lâu nay bỏ không, ăn tiệm vẫn tiện hơn.
Hơn nữa, cơm trưa ở Cục cũng rất ngon.
Nguyên Lương không có ý kiến gì.
Quý Tu Thành có gu ăn uống khá tốt, hơn nữa anh còn nhớ Nguyên Lương thích đồ ngọt, đặc biệt mua cho cậu một chiếc bánh nhỏ.
"Cảm ơn."
Có vẻ Nguyên Lương rất vui sau khi nhận được bánh.
"Lát nữa về không có việc gì thì làm báo cáo kết thúc vụ án đi. Báo cáo khám nghiệm tử thi để ở chỗ tôi, lát tôi đưa cho cậu."
"Được."
Khi nói đến công việc, cả hai đều trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
"Đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cậu đi leo núi Thạch Xuyên."
"Để sau đi." Nguyên Lương vừa ăn bánh vừa nói.
"Cục trưởng Tưởng không thường ở Cục, nhưng cũng không cần sợ ông ấy. Chức phó đội trưởng đã được bổ nhiệm rồi, ông ấy cũng không thể dễ dàng mà gạt cậu ra được. Hơn nữa, chuyện bảo vệ một người thì tôi vẫn làm được."
Quý Tu Thành thao thao bất tuyệt nói.
Nguyên Lương cắm dĩa vào bánh, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
"Ăn thì không nói."
Quý Tu Thành ngoan ngoãn im lặng, cúi xuống yên lặng ăn cơm.
Thế nên mới nói, người đẹp tuy đẹp thật, ngon thật, nhưng tính khí thì không tốt chút nào, haizz.
Quý Tu Thành vẫn chưa biết rằng, sau này anh sẽ dùng một tư thế khác mà cảm thán "thơm vãi".