Trong quán bar ồn ào, Quý Tu Thành khoác áo vest trên cánh tay trái, vừa bước vào vừa ngó nghiêng xung quanh.
"Anh Quý!" Quý Tu Thành nghe tiếng gọi liền nhìn về phía quầy bar: "Ở đây, anh Quý!"
"Gọi cái gì mà gọi, đừng có gọi liên tục, người không biết lại tưởng cậu là Nhất Hưu* thông minh nào đấy." Quý Tu Thành bước đến, ngồi xuống cạnh người vừa gọi mình.
*Nhất Hưu là một nhân vật nổi tiếng trong văn hóa Nhật Bản. Nhất Hưu là nhà sư thông minh, thường xuất hiện trong các câu chuyện dân gian và phim hoạt hình dành cho trẻ em, nổi bật với khả năng giải quyết vấn đề một cách khéo léo và thông minh.
"Thế gọi sao đây? Anh Thành? Thành bựa?" Người kia đẩy ly rượu về phía Quý Tu Thành: "Anh Quý hôm nay không tăng ca à?"
"An ninh thành phố mình tệ đến vậy sao mà ngày nào tôi cũng phải tăng ca?" Quý Tu Thành nâng ly lên uống: "Gọi tôi ra đây có chuyện gì?"
Người vừa chào Quý Tu Thành tên là Phương Thành Châu, bạn thân từ nhỏ của anh. Nhà cậu ta kinh doanh đồ trang sức, là một cậu ấm chính hiệu, từ bé đã thích đi theo sau Quý Tu Thành, đi đâu cũng một câu: "Quý Tu Thành là đại ca của tôi!"
"Này, nhìn kìa." Phương Thành Châu hất cằm về phía đầu kia của quầy bar: "Người kia đã tới quán bar này cả tuần rồi, em nhìn là biết đến săn tình. Nhìn cũng đúng gu anh, mấy hôm nay em điều tra thử, không tệ đâu."
Quý Tu Thành liếc nhìn Phương Thành Châu một cái.
"Anh Quý, anh làm gì mà trưng cái vẻ mặt đó ra, nhìn em làm gì, nhìn người đẹp đi chứ."
Phương Thành Châu chỉ về phía một chàng trai thanh tú ngồi ở đầu kia quầy bar, trông khoảng hai mươi bốn tuổi. Quý Tu Thành nhìn theo cũng gật đầu: "Đẹp, nhưng mà tôi thì..."
Quý Tu Thành còn chưa nói hết câu đã sững lại.
"Anh?" Phương Thành Châu vỗ nhẹ lên vai Quý Tu Thành: "Anh sao vậy?"
Quý Tu Thành giơ tay ra hiệu bảo Phương Thành Châu im lặng, rồi vẫy tay gọi bartender lấy thêm ly rượu. Phương Thành Châu thấy ánh mắt Quý Tu Thành như chuẩn bị ra tay, liền háo hức chờ xem màn hay.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Quý Tu Thành cầm ly rượu bước về phía người đàn ông, nhưng Phương Thành Châu lại thấy anh đi lướt qua người đó, tiến về phía một người khác.
"Đi một mình à?" Quý Tu Thành đặt ly rượu xuống trước mặt một người ngồi góc khuất. Người đó nghe tiếng thì ngẩng đầu lên.
Phương Thành Châu từ xa thở hắt ra một hơi, sao cậu ta không phát hiện ra còn có một người đẹp hơn ở đây?
Người đàn ông có mái tóc ngắn, sống mũi cao, đôi mắt không quá to nhưng cực kỳ cuốn hút. Cằm không có chút thịt thừa nào, ngũ quan hoàn hảo.
Chỉ có điều, khuôn mặt người đó không hề có biểu cảm gì, trông rất lạnh lùng.
"Có việc gì?" Người đẹp nhíu mày, nghiêng đầu hỏi.
"Tối nay có rảnh không?" Quý Tu Thành đẩy ly rượu về phía trước: "Để tôi mời cậu."
Người đẹp vẫn nhíu mày.
"Cậu ngồi đây một mình, không có hẹn ai, cũng không vội vã rời đi, vậy là... đang đợi người khác đến mời cậu?"
Người đẹp không phủ nhận.
Quý Tu Thành bật cười: "Để tôi mời cậu bữa tối."
Người đẹp đánh giá Quý Tu Thành một hồi, sau đó gật đầu với vẻ đồng ý.
Quý Tu Thành khoác áo vest của mình lên vai Người đẹp, vòng tay ôm eo cậu, rồi đi về phía quầy bar. Trước khi rời khỏi, anh để lại vài tờ tiền đỏ dưới ly rượu của mình rồi cùng người kia rời đi.
Phương Thành Châu nhìn theo bóng lưng hai người, mắt tròn miệng dẹt, chỉ thốt lên được một câu: "Đỉnh!"
Quý Tu Thành thuê một phòng khách sạn, anh vẫn là kiểu người thích tạo chút tình thú, để đối phương chọn phòng.
Ban đầu anh còn định mở một chai rượu vang, nhưng bị người đẹp từ chối, nên anh cũng không ép.
Quý Tu Thành luôn tin rằng dù là tình một đêm hay chuyện tình yêu, thì không thể chỉ là niềm vui của một người, mà phải là sự thỏa mãn của cả hai. Vì vậy, anh luôn chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí trên giường còn khiến người ta có cảm giác như đang được yêu thương.
Gần gũi hơn, Quý Tu Thành mới chú ý thấy dưới mắt trái của người đẹp có một nốt ruồi lệ.
Khi cởi đồ, Quý Tu Thành không vội vàng, nhưng đối phương dường như không mấy thành thạo, có vẻ chuyện lên giường với người lạ khá mới mẻ với cậu. Rõ ràng cậu là một tay mơ trong chuyện tình một đêm.
Nhưng với Quý Tu Thành, anh tự nhận mình là một đối tác khá lý tưởng cho những cuộc tình chớp nhoáng, ít ra anh nghĩ vậy.
Quý Tu Thành nhẹ nhàng gọi đối phương là "bảo bối", hành động cũng dịu dàng, luôn cân nhắc đến cảm giác của đối phương.
Nhìn chung, anh không làm người ta cảm thấy ghét bỏ.
Quý Tu Thành tựa vào đầu giường, cảm thấy rất hài lòng với cuộc vui vừa rồi. Người này nhìn thì lạnh lùng, không thích nói chuyện, nhưng trên giường lại hợp nhau đến bất ngờ. Không phải là quá nhiệt tình, nhưng rất ăn ý. Điều đó khiến Quý Tu Thành có ý định giữ lại số điện thoại để lần sau có thể hẹn hò tiếp. Nhưng đối phương vừa xong việc đã vào nhà tắm, mãi chưa ra.
"...Ghét tôi đến mức phải tắm lâu thế sao?"
Đồ của người đẹp vứt ở một bên, dễ dàng có thể lục lọi túi để tìm giấy tờ tùy thân. Nhưng Quý Tu Thành không phải loại người kém văn hóa đến mức đó.
Anh còn ghét bao cao su của khách sạn, nên đã mua bao cao su ở siêu thị sau khi ăn tối.
Đã chọn nhà hàng Tây, theo thói quen nghề nghiệp, anh quan sát thấy người đẹp không thích ăn cà chua bi và dưa leo, thích đồ ngọt và không ưa đồ uống lạnh.
Dù cậu không nói nhiều về bản thân, Quý Tu Thành vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc và cẩn trọng của đối phương.
Dù gì thì cậu cũng hỏi rất kỹ về tình trạng sức khỏe của anh, xem có bệnh truyền nhiễm gì không.
Và kiên quyết yêu cầu dùng bao cao su. Thực ra Quý Tu Thành cũng định hỏi mấy chuyện đó trong bữa ăn, vì nếu đối phương là người quá dễ dãi, anh cũng sợ bị lây bệnh.
"Tôi tắm xong rồi, tôi đi đây." Người đẹp quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, chậm rãi mặc lại quần áo. ( truyện trên app T Y T )
Thân hình thật đẹp, Quý Tu Thành nheo mắt nhìn, trên cổ và ngực của người đẹp đầy dấu tích mà anh để lại.
Thật sự rất đẹp. Ở đâu ra một tiên tử thế này? Sao lại để tôi ngủ cùng cậu ta được, đúng là lời quá rồi.
"Để lại số điện thoại nhé? Lần sau giữ liên lạc?" Quý Tu Thành lấy điện thoại ra.
Người đẹp nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không cần."
"Cậu không bao giờ hẹn người khác lần thứ hai à?" Quý Tu Thành nghi ngờ nhìn cậu.
Người đẹp không trả lời, dường như cũng không muốn trả lời.
Quý Tu Thành thấy mình bị bẽ bàng, không hỏi thêm nữa.
Nhìn người kia không chút lưu luyến mà chuẩn bị rời đi, Quý Tu Thành cuối cùng không nhịn được mà gọi một tiếng.
"Này! Ít ra cũng để lại tên đi chứ!"
Người đẹp không để ý đến anh, đóng sập cửa rồi rời đi.
Quý Tu Thành như bị gió thổi tung, nghĩ đi nghĩ lại về chuyện vừa rồi, cuối cùng xác định là mình đã ngủ với người ta, chứ không phải người ta rời bỏ anh không chút tình cảm.
Ngoài trời có vẻ đang mưa, anh không biết người đẹp có xe không, rời đi có tiện không.
Quý Tu Thành thở dài, lăn xuống giường, chuẩn bị đi tắm. Hôm nay anh không định về nhà, đã thuê phòng rồi thì ngủ lại đây luôn cho đỡ phiền phức. Dù sao về nhà cũng chỉ có một mình.
Quý Tu Thành cũng là một cậu ấm, gia đình anh sở hữu chuỗi nhà hàng và công ty công nghệ. Hai ngành nghề chẳng liên quan gì đến nhau mà không hiểu sao gia đình lại làm ăn phát đạt đến vậy. Anh còn có một người anh trai, nên việc Quý Tu Thành học trường cảnh sát như một sự bốc đồng cũng được gia đình để yên. Ông nội anh là một sĩ quan quân đội, chính là người ủng hộ mạnh mẽ nhất khi anh muốn trở thành cảnh sát.
Bây giờ, Quý Tu Thành đã là đội trưởng đội điều tra hình sự của thành phố Thạch Xuyên.
Ba mẹ và anh trai không sống cùng nhau, Quý Tu Thành cũng ở riêng bên ngoài.
Gia đình họ không có những màn tranh giành tài sản hay bất hòa giữa anh em. Anh cũng không phải làm cảnh sát để tránh những ân oán trong gia đình giàu có. Từ nhỏ, khi sống cùng ông nội ở quê, Quý Tu Thành đã có ước mơ trở thành cảnh sát.
Sau đó, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Tuy nhiên, hồi nhỏ anh là thủ lĩnh của đám trẻ, giỏi đánh nhau, có vô số đàn em. Khi đó, gia đình còn nghĩ anh sẽ thi vào trường thể thao. Cuối cùng, giữa một nhóm con nhà giàu lại xuất hiện một cảnh sát nhân dân, khiến các gia đình bạn bè của anh không kịp trở tay.
Nhưng với những người bạn như Phương Thành Châu, dù Quý Tu Thành có tiếp quản gia nghiệp, làm vận động viên hay làm cảnh sát, anh Quý vẫn luôn là anh Quý.
Quý Tu Thành một mình trong khách sạn ngủ một giấc ngon lành, trong mơ còn mơ thấy mình cùng anh trai tham dự tiệc, lại gặp được người đẹp. Tiếc rằng cậu vẫn lạnh lùng, không thèm để ý đến anh.
Cuối cùng, Quý Tu Thành bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Nhìn đồng hồ mới chỉ năm giờ sáng, còn sớm mới đến giờ làm. Nhưng khi nhìn số gọi đến, Quý Tu Thành lập tức tỉnh táo, bật dậy ngồi thẳng, nhận điện thoại.
"Alo."
"Đội trưởng, trung tâm chỉ huy vừa báo phát hiện xác trôi ở hạ lưu sông Nguyệt Sinh."
"Gửi định vị cho tôi, tôi đến ngay." Quý Tu Thành lăn xuống giường, vội rửa mặt, mặc lại bộ vest hôm qua rồi xuống lầu. Sau khi thanh toán ở quầy lễ tân, anh nhanh chóng ra xe lấy đồ.
Bộ vest hôm qua không được chỉnh chu lắm, quần thì còn tạm, nhưng áo khoác thì nhăn nhúm, trông rất lôi thôi. Ngửi kỹ còn thấy phảng phất mùi nước hoa.
"Khuôn mặt lạnh lùng mà cũng có mặt kín đáo thế này, còn dùng nước hoa nữa." Quý Tu Thành không nhịn được mà cảm thán.
Không thay quần, anh tiện tay tìm một chiếc áo len cổ chữ V trong xe để mặc vào. Trong xe Quý Tu Thành luôn chuẩn bị vài bộ quần áo để phòng những tình huống bất ngờ.
Điện thoại đã nhận được định vị từ cấp dưới, ngay sau đó là một tin nhắn cho biết đội khám nghiệm hiện trường đã lên đường.
Quý Tu Thành đặt điện thoại lên giá đỡ trong xe, nhập định vị vào hệ thống dẫn đường rồi nổ máy.
Dù là sáng sớm mát mẻ, cũng không thể ngăn được lòng hiếu kỳ của đám đông.
Cô bán bánh trứng bên đường vì mải mê xem hiện trường mà bánh trứng cũng bị cháy.
"Mọi người tránh ra! Tránh ra nào! Không được xem, không được chen lấn... không được chụp ảnh!" Quản Dũng nhức hết cả đầu, hối hận vì không giăng dây cảnh giới xa hơn. Đáng lẽ phải giăng xa thêm một đoạn, nhưng không còn cách nào khác, hạ lưu con sông này có lối đi hẹp, nếu giăng dây quá xa thì sẽ cản trở giao thông. Việc cấp bách là phải nhanh chóng khám nghiệm hiện trường và đưa thi thể về Cục.
Quý Tu Thành đến nơi thì thấy cảnh tượng người đông như kiến, xe không đi được, người cũng không dời đi, khiến anh không thể đỗ xe cùng các xe cảnh sát khác.
Dù sao xe anh cũng không phải xe cảnh sát.
Anh đành phải đỗ xe ở phía xa, rồi đi bộ tới. Trước mặt anh là một bức tường người dày đặc.
"Mọi người tránh ra! Tránh ra nào! Tôi là cảnh sát, để tôi qua!"
Quý Tu Thành giơ thẻ cảnh sát, cố gắng chen vào, cảm thấy sắp chết đến nơi.
Đây là nhánh sông hạ lưu của sông Nguyệt Sinh, sông Nguyệt Sinh bắt nguồn từ núi và có ba nhánh. Nhánh này đổ ra chợ và đường lớn, sáng sớm người đông là điều khó tránh.
Quý Tu Thành vất vả lắm mới chen được vào, thấy cấp dưới của anh đang tất bật làm việc. Anh nâng dây cảnh giới lên và bước vào trong, trước tiên tìm Quản Dũng.
"Tình hình sao rồi?"
"Đội trưởng, pháp y Lương nói sơ bộ nạn nhân đã chết gần một tuần. Đêm qua trời mưa lớn, không thu thập được thông tin hữu ích..."
Vừa nói, hai người vừa đi về phía bờ sông.
"Nếu vậy thì đây chắc chắn không phải là hiện trường chính, nạn nhân bị nước cuốn trôi do mưa lớn. Một đêm có thể trôi xa thế này sao?" Quý Tu Thành hỏi.
"Có thể chứ, sông Nguyệt Sinh khi mưa lớn dòng chảy rất xiết. Nhánh sông này lại thẳng, không quanh co như hai nhánh khác. Một đêm trôi đến đây cũng là chuyện bình thường."
Quý Tu Thành gật đầu.
"À đúng rồi, đội trưởng, phó đội trưởng mới tạm thời điều về đã đến từ sáng sớm, đang chỉ huy hiện trường. Nhưng tôi thấy mọi người vẫn nghiêng về phía anh hơn. Phó đội trưởng mới nhìn cũng được, chỉ là trông quá trẻ, khó mà khiến mọi người phục..."
"Phục ai không quan trọng, quan trọng là phá án." Quý Tu Thành cười lắc đầu: "Phó đội trưởng mới đâu rồi?"
Quản Dũng chỉ tay về phía pháp y Lương: "Ở đó."
Quý Tu Thành nhìn theo hướng tay Quản Dũng, thấy bên cạnh pháp y Lương có một người đang đứng. Từ sau lưng, Quý Tu Thành thấy người này... hơi quen quen?
"Phó đội trưởng Nguyên! Đội trưởng Quý đến rồi!" Quản Dũng gọi lớn.
Người kia quay lại, Quý Tu Thành lập tức trợn to mắt. Người đẹp khẽ nhíu mày, thấy Quý Tu Thành cũng hơi sững lại, sau đó nhíu mày sâu hơn.
Chết tiệt, Quý Tu Thành thầm hét lên trong lòng, mình giỏi đến mức này sao? Tùy tiện tán tỉnh trong quán bar đã gặp ngay đồng nghiệp mới, và còn ngủ với phó đội trưởng nữa chứ?
Nhưng người đẹp không để cho anh có thêm thời gian để bị sốc, cậu lập tức bước tới, đưa tay ra.
"Tôi là Nguyên Lương, rất hân hạnh được gặp."