Quý Tu Thành vẫn còn đang ngơ ngác, thì Nguyên Lương lại nhíu mày, dường như muốn rút tay về. Lúc này, Quý Tu Thành bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy tay Nguyên Lương.
"Xin chào... Tôi là Quý Tu Thành... Còn chuyện tối qua..."
Quý Tu Thành chưa kịp nói hết câu thì Nguyên Lương đã cau mày rút tay ra khỏi tay anh, rồi quay người đi về phía xác chết, vừa đi vừa nói.
"Thi thể đã xuất hiện hiện tượng 'người khổng lồ' rồi, nhưng pháp y Lương nói rằng không phải thi thể bị ngâm trong nước mãi, có khả năng trước đó bị chôn dưới đất, nhưng chôn quá nông, hôm qua bị mưa cuốn trôi ra ngoài. Bảo đám người đang xem lùi ra xa một chút, đừng chụp ảnh nữa. Ngoài ra, bộ phận tuyên truyền phải kiểm soát việc phát tán hình ảnh hiện trường."
Quý Tu Thành lập tức điều chỉnh lại tinh thần, kéo mình khỏi trạng thái bối rối, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc nhìn eo và chân của Nguyên Lương.
"Đội trưởng Quý?" Nguyên Lương thấy Quý Tu Thành không trả lời thì dừng bước, quay lại gọi anh một tiếng.
Vừa lúc đó, Quý Tu Thành đang lơ đãng đi sau liền đâm sầm vào Nguyên Lương, suýt chút nữa khiến cậu ngã nhào. Có lẽ vì bị đau lưng, Nguyên Lương khẽ rên lên một tiếng và mất thăng bằng. Quý Tu Thành nhanh chóng phản ứng, ôm lấy eo Nguyên Lương.
"Xin lỗi, cậu không sao chứ?"
"Buông ra." Giọng Nguyên Lương lạnh như băng, khi đứng vững lại, cậu lập tức thoát khỏi vòng tay của Quý Tu Thành.
Quý Tu Thành chợt nhớ đến cảm giác tối qua, cảm thấy Nguyên Lương khi ấy có vẻ ấm áp hơn nhiều.
"Lão đại... anh đàng hoàng chút đi, đừng có mà quấy rối đồng nghiệp ở chỗ làm chứ." Quản Dũng ở bên cạnh lầm bầm.
Quý Tu Thành trừng mắt nhìn Quản Dũng một cái rồi nhanh chóng bước theo. Lần này, anh hoàn toàn điều chỉnh lại trạng thái công việc của mình.
"Vậy thì hãy đi ngược dòng sông lên phía thượng nguồn tìm hiện trường gây án đi."
Nguyên Lương rất nghiêm túc. Khi Quý Tu Thành bàn về vụ án một cách chính thức, cậu liền trở lại vẻ mặt điềm tĩnh, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, và như tối qua cậu chưa từng gặp Quý Tu Thành.
"Ừm, tôi vừa mới báo cáo, chưa quen người và đường ở đây. Tôi sẽ quay về Cục với pháp y, còn phải gặp Cục trưởng để báo cáo."
"Được."
Pháp y Lương quấn chặt mái tóc ngắn của mình vào bên trong mũ, đeo khẩu trang, mặc đồ bảo hộ, mang găng tay và bọc giày, sau đó gật đầu với Nguyên Lương rồi bước vào phòng giám định. Nguyên Lương thì đi hỏi đường.
Sau khi hỏi trợ lý ở phòng pháp y, cậu biết văn phòng của Cục trưởng ở tầng hai, còn phòng pháp y ở tầng ba, nên phải đi xuống.
Nguyên Lương tự hiểu rằng mình còn non nớt về kinh nghiệm, lại là một phó đội trưởng được điều từ nơi khác đến, nên đương nhiên không thể dễ dàng thuyết phục mọi người. Quý Tu Thành đã làm đội trưởng ở thành phố Thạch Xuyên nhiều năm, có lẽ anh nên xây dựng mối quan hệ tốt với đối phương.
Nhưng ai mà ngờ, tối qua ở quán bar, cậu lại không hiểu sao mà đi theo người khác, giờ mới biết người đó lại chính là Quý Tu Thành.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nguyên Lương không muốn suy nghĩ sâu xa về lý do vì sao mình lại được sắp xếp vào vị trí phó đội trưởng. Khi cậu xin thuyên chuyển, chỉ đơn thuần muốn rời khỏi thành phố nơi mình đã lớn lên, rời xa cái gia đình ngột ngạt ấy.
Nguyên Lương gõ cửa văn phòng Cục trưởng.
"Mời vào."
Cửa không đóng, Nguyên Lương bước vào.
Cục trưởng cục thành phố Thạch Xuyên tên là Tưởng Vạn Hà, phó cục trưởng là Trần Thịnh Nhuận. Tưởng Vạn Hà xuất thân từ lực lượng vũ trang, cũng là người luôn ủng hộ Quý Tu Thành từ khi anh còn là một cảnh sát thường cho đến khi lên làm đội trưởng. Khi mới 27 tuổi, Quý Tu Thành đã trở thành đội trưởng đội hình sự, và giờ mới chỉ 31 tuổi. Nguyên Lương thì sau khi làm việc tại quê nhà hai năm ở cơ sở, rồi thêm hai năm làm cảnh sát hình sự, mới dám mở lời xin thuyên chuyển.
Ban đầu, các lãnh đạo ở Cục của Nguyên Lương đều nghĩ rằng với tình cảnh gia đình của cậu, cậu sẽ ở lại để chăm sóc mẹ. Nhưng khi thấy cậu kiên quyết, họ mới liên hệ với cục thành phố Thạch Xuyên.
Ở tuổi 26, cuối cùng Nguyên Lương cũng bắt đầu một cuộc sống mới.
"Tiểu Nguyên à." Cục trưởng Tưởng tháo kính lão, đặt điện thoại xuống một bên: "Vừa mới đến đã có án mạng, thực ra không cần vội vàng báo cáo đâu, cậu có thể chạy theo vụ án, làm quen với mọi người trước."
"Vâng." Nguyên Lương gật đầu: "Tôi muốn hỏi về vấn đề chỗ ở. Cục trưởng cũng biết tôi vừa xuống máy bay hôm qua, hành lý đều ở khách sạn. Ở khách sạn mãi cũng không tiện, tôi muốn hỏi xem đã sắp xếp được chỗ ở chưa."
"Chỗ ở à..." Cục trưởng Tưởng hít một hơi và suy nghĩ một lúc: "Hồ sơ chuyển công tác của cậu nằm ở chỗ phó cục trưởng Trần, nhưng ông ấy hiện không có mặt... thế này nhé, cậu nói với bộ phận hậu cần một tiếng. Trong một hai tuần nữa chắc sẽ sắp xếp xong. Tạm thời cậu phải chịu khó chút rồi."
Nguyên Lương gật đầu, cậu cũng không cảm thấy gì là thiệt thòi.
"Cục trưởng Tưởng."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Quý Tu Thành. Anh không gõ cửa.
"Tiểu Quý, cậu không đi điều tra à?" Cục trưởng Tưởng cười nói, rõ ràng là nhiệt tình hơn nhiều: "Gặp Tiểu Nguyên rồi chứ?"
"À, gặp rồi." Quý Tu Thành vừa nói vừa nháy mắt với Nguyên Lương.
"Có chuyện gì à?"
"Tôi đến để đón cậu ấy ra hiện trường. Tôi nghe nói cậu ấy đang tìm ngài."
"Vậy thì đi đi." Cục trưởng Tưởng dường như không muốn nói thêm.
Quý Tu Thành vẫy tay ra hiệu cho Nguyên Lương, cậu liền bước tới.
"Anh Quý."
"Cứ gọi tôi là Quý Tu Thành thôi."
"Anh không đến hiện trường sao? Sao lại tự mình quay về đây?" Nguyên Lương không đáp lại câu nói của anh, cũng không gọi tên anh.
"Tôi đã để người khác lên đó trước rồi. Tôi quay về đây để đón cậu. Cậu vẫn nên đi cùng tôi, không thì tôi sợ đám nhóc bên dưới chẳng tôn trọng cậu."
"Việc có thuyết phục được họ hay không là chuyện của tôi."
Quý Tu Thành liếc nhìn Nguyên Lương, thở dài.
"Cậu vẫn lạnh lùng như tối qua nhỉ."
"Chúng ta không thể coi như chưa từng gặp nhau sao?" Nguyên Lương không nhịn được mà nói.
"Nhìn kìa, cậu thấy ngại phải không? Chẳng có gì đâu, chúng ta đều là người lớn cả, có nhu cầu là chuyện bình thường mà..."
Mặt Nguyên Lương lập tức đen lại, cậu bước nhanh về phía trước.
"Ê, đợi đã! Cậu có biết xe tôi đỗ ở đâu không!"
Chiếc xe chạy dọc theo con đường ven sông, hướng về phía thượng nguồn, tiến sâu vào núi. Đường đi không phải ngắn.
"Lúc nãy tôi nghe cậu nói với cục trưởng Tưởng là muốn ở ký túc xá?"
"Ừ."
"Bây giờ cậu không có chỗ ở?"
"Đang ở khách sạn."
"Ồ." Quý Tu Thành đáp lại, sau đó nói tiếp: "Tôi thấy cục trưởng Tưởng có vẻ không nhiệt tình lắm. Cậu là do phó cục trưởng Trần điều đến, có lẽ ông ấy không vừa mắt cậu. Ông ấy nghĩ tôi thuộc phe của ông ấy, còn cậu do phó cục trưởng Trần điều đến để đối đầu với tôi. Họ chơi chính trị văn phòng thế đấy, cậu đừng để ý. Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giục họ sắp xếp ký túc xá cho cậu."
Nguyên Lương ngạc nhiên nhìn Quý Tu Thành một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau cậu mới nói.
"Cảm ơn."
"Trong thời gian chờ sắp xếp ký túc xá, cậu ở tạm nhà tôi nhé? Tôi không biết bao giờ họ mới thu xếp chỗ ở cho cậu xong. Ở khách sạn tốn kém lắm, ở nhà tôi cũng tiện. Tôi thấy cậu đến Thạch Xuyên một mình, chắc không có xe đúng không?"
Quý Tu Thành nói như thể chẳng có gì to tát.
Nguyên Lương không nói gì.
"Chuyện tối qua cậu đừng để ý... nhưng tôi cảm thấy rất tốt. Giờ chúng ta cũng coi như đã 'biết rõ về nhau', nếu không thì..."
"Không để ý? Anh luôn như vậy à?" Nguyên Lương đột nhiên lên tiếng.
"Hả?... ờ... đúng vậy. Cậu không thế sao?" Quý Tu Thành có chút ngơ ngác.
"Không."
Đầu óc Quý Tu Thành như vang lên một tiếng "ong", sau đó anh không chắc chắn lắm, liền hỏi lại.
"Đây không phải... lần đầu của cậu chứ? Tôi được lợi lớn thế thật sao?"
Nguyên Lương không trả lời. Quý Tu Thành cũng không còn giữ được vẻ tự tin ban đầu.
"Khụ khụ, tôi không biết... nhưng cậu phối hợp rất tốt, tôi còn tưởng... thôi, nói sao nhỉ..." Quý Tu Thành đột nhiên lắp bắp: "Nếu cậu thấy vừa ý, hay là... chúng ta... giữ mối quan hệ lâu dài?"
Nói xong câu đó, Quý Tu Thành chỉ muốn tát mình một cái. Sao mà lại trơ trẽn thế, lại còn bỉ ổi nữa! Đang làm việc mà nghĩ chuyện bậy bạ gì đây? Đồ đồi bại!
Nhưng anh không nhịn được mà lại nhớ đến gương mặt, vòng eo và đôi chân của Nguyên Lương.
Không ổn rồi, có chút mê đắm mất rồi.
Nguyên Lương không đáp lại, khiến Quý Tu Thành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lái xe.
Khung cảnh bên ngoài đều xa lạ với Nguyên Lương, nhưng cậu lại cảm thấy yên bình, hơn hẳn khi còn ở quê nhà.
Nước từ trên núi vẫn còn chảy xiết về hạ lưu. Có lẽ trận mưa đêm qua trên núi lớn hơn nhiều so với mưa trong thành phố.
Quê hương của Nguyên Lương không có núi, nên cậu có chút tò mò và mong chờ về nơi họ sắp đến.
Quý Tu Thành không ngừng quan sát Nguyên Lương. Anh nhìn ra được chút vẻ mong đợi trên gương mặt bình thản của cậu.
Vì vậy, anh hắng giọng để thu hút sự chú ý của Nguyên Lương.
"Nơi chúng ta sắp đến là núi Thạch Xuyên, được coi là mẹ của thành phố Thạch Xuyên. Thành phố này ban đầu được xây dựng dựa vào núi, từ một ngôi làng nhỏ sống dựa vào núi mà phát triển thành thành phố như bây giờ. Diện tích Thạch Xuyên rất rộng, tài nguyên phong phú. Khi nào kết thúc vụ án, tôi sẽ đưa cậu đi chơi."
Quý Tu Thành nói chỉ để phá vỡ sự im lặng, nói xong anh còn cười gượng hai tiếng.
"Được."
Nhưng anh không ngờ, Nguyên Lương lại đáp lại, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
"Núi này có một loại nấm rất ngon, đến lúc đó xem có hái được không!"
Quý Tu Thành tự nói mà tự thấy vui, nhưng lần này không nhận được câu trả lời của Nguyên Lương. Có điều anh cũng không bận tâm, vì Nguyên Lương đã đồng ý cùng đi vào núi rồi.
Không biết đến bao giờ mới có thể làm tan chảy tảng băng này, Quý Tu Thành thầm nghĩ.
Chiếc xe tiến vào rừng núi, phía trước đã có thể nhìn thấy xe cảnh sát, cho thấy họ đã hội quân với đội chính.
"Tôi sẽ dẫn cậu đi chào hỏi mọi người." Quý Tu Thành vừa nói vừa với tay mở cửa xe.
"Chờ đã." Nguyên Lương gọi anh lại, Quý Tu Thành liền dừng động tác, đợi cậu.
"Sao vậy?"
"Trước khi tìm được chỗ ở, làm phiền anh rồi. Còn lời đề nghị của anh... chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc, tôi đồng ý."
Nói xong, Nguyên Lương tự mình xuống xe trước, để lại Quý Tu Thành ngồi ngơ ngác trong xe.
"Cái gì?" Quý Tu Thành cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm, ngồi sững một lúc mới phản ứng lại. Vừa nãy Nguyên Lương đã đồng ý ở tạm nhà anh, còn đồng ý giữ mối quan hệ sao?
Chết tiệt, tôi may mắn quá rồi chăng?
Quý Tu Thành thầm nghĩ.
Nhìn thấy Nguyên Lương đã đi xa, Quý Tu Thành vội vàng đẩy cửa, nhanh chân đuổi theo.
Nguyên Lương cao gần bằng Quý Tu Thành, anh đoán cậu cao khoảng 1m82, mặc quần áo thì trông gầy, nhưng khi cởi ra thì lại có cơ bắp, đặc biệt là cơ ở chân rất đẹp.
Bộ đồ thường ngày đơn giản mặc trên người Nguyên Lương lại toát ra vẻ cấm dục, khiến người khác khó mà rời mắt.
"Anh Quý!"
"Anh Quý đến rồi!"
"Người này là ai vậy?"
Quý Tu Thành và Nguyên Lương vừa bước tới đã có nhiều người chào hỏi, đồng thời họ cũng tò mò về người đi cùng Quý Tu Thành.
Quý Tu Thành vỗ tay để mọi người chú ý.
"Được rồi, mọi người nhìn qua đây! Để tôi giới thiệu một chút, đây là Nguyên Lương, từ hôm nay sẽ là phó đội trưởng của đội hình sự cục thành phố chúng ta. Mọi người hoan nghênh nào!"
Nguyên Lương đứng bên cạnh Quý Tu Thành, khẽ gật đầu. Hai người trông chẳng khác nào thầy giáo giới thiệu học sinh chuyển trường, còn Nguyên Lương thì giống như một cậu thanh niên cao ngạo, lạnh lùng, tỏ vẻ khinh thường tất cả.