Mọi người đều đã nghe tin sẽ có một phó đội trưởng được điều đến. Giờ nhìn thấy Nguyên Lương, ai nấy đều có những cảm xúc khác nhau. Trước đây, khi nghe nói sắp có một phó đội trưởng được điều động, mọi người đều đưa ra đủ loại suy đoán, nhưng hầu hết đều không ngờ rằng phó đội trưởng lại trẻ đến vậy, hơn nữa còn rất đẹp trai, chỉ có điều trông cậu hơi lạnh lùng, không biểu cảm gì, khiến người khác cảm thấy khó gần.
Tuy nhiên, vì Quý Tu Thành đã rất nhiệt tình giới thiệu, nên mọi người cũng vỗ tay chào đón một cách nể mặt.
Quý Tu Thành giơ tay lên cao quá đầu, ra hiệu mọi người dừng lại, và đám đông cũng nhanh chóng ngừng vỗ tay.
"Hiện tại có phát hiện gì chưa?"
Sau màn pha trò, Quý Tu Thành lập tức bước vào trạng thái làm việc.
"Vẫn chưa tìm được hiện trường vụ án ban đầu."
"Cũng có thể là nơi vứt xác hoặc chôn xác. Ngọn núi này cũng không phải là nơi vắng vẻ mãi, nếu giết người trên núi thì đa phần sẽ chọn vứt xác ở nơi không có người hoặc chôn xuống." Nguyên Lương lên tiếng.
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Kẻ sát nhân có thể đã giết người trên núi rồi chôn vội, hoặc giết ở nơi khác rồi mang thi thể đến đây chôn. Do đó, ngọn núi này chưa chắc là hiện trường vụ án." Quý Tu Thành nói.
Anh cúi xuống, nhặt một ít bùn đất lên, vò nát rồi phủi tay, nhưng không thể phủi sạch, vì vậy anh nhặt một chiếc lá để lau tay.
"Đất ở đây khá mềm, rất dễ bị xói mòn. Kẻ sát nhân có thể đã quá căng thẳng, nên chỉ đào một cái hố nông rồi vội vàng chôn xác... đi lên thêm chút nữa xem sao."
Một nhóm cảnh sát vừa đi vừa kiểm tra, chụp ảnh mặt đất và các bụi cây dọc đường. Cuối cùng, họ tìm thấy một cái hố có dấu hiệu đào bới nhân tạo.
"Chắc là ở đây. Cái hố này trông không tự nhiên... khoan đã..." Quý Tu Thành đang đi quanh hố thì phát hiện có gì đó. Trong lớp bùn dưới đáy hố, có một thứ gì đó thò ra ngoài. Anh đeo găng tay, cúi xuống và kéo vật đó lên. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"... Chứng minh thư?" Quý Tu Thành lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn Nguyên Lương: "Có thể là của nạn nhân."
Nguyên Lương gật đầu.
Quý Tu Thành cầm chứng minh thư, vẫy tay gọi một cảnh sát lại, và người đó đưa cho anh một túi đựng vật chứng. Quý Tu Thành cẩn thận bỏ chứng minh thư vào túi rồi xem kỹ thông tin trên đó.
"Đó là một cô gái khá xinh đẹp." Quý Tu Thành nói.
Chứng minh thư thuộc về một cô gái tên là Lưu Mẫn, với mái tóc dài. Ảnh trên chứng minh thư rất đẹp, điều này khá hiếm. Cô gái có làn da trắng và nụ cười rạng rỡ, địa chỉ trên chứng minh thư cho thấy cô không phải người thành phố Thạch Xuyên, mà là người ngoại tỉnh.
Quý Tu Thành cất chứng minh thư, rồi tiếp tục quan sát xung quanh.
"Đây không phải hiện trường vụ án." Nguyên Lương nói.
"Đúng vậy." Quý Tu Thành gật đầu: "Không còn manh mối nào khác, phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi và điều tra nhân thân."
Cơn mưa lớn đã cuốn trôi hầu hết các bằng chứng. Bộ phận giám định hiện trường cũng đã lấy mẫu đất để kiểm tra, nhưng Quý Tu Thành chỉ tìm được chứng minh thư, không có vật gì khác.
"Điện thoại của nạn nhân đâu?" Nguyên Lương hỏi: "Điện thoại, ví tiền... và cả túi xách mà các cô gái thường mang theo khi ra ngoài. Có thể đây là vụ giết người cướp của?"
"Khó nói. Cũng có thể là hung thủ quen biết nạn nhân và cố ý tạo hiện trường giả như cướp của." Quý Tu Thành lắc đầu.
"Nếu là người quen, sẽ không để lại chứng minh thư."
"Đúng... cũng có thể giết người xong, không những không dừng lại mà còn lấy luôn đồ đạc của nạn nhân. Do căng thẳng mà để sót chứng minh thư. Có lẽ đây là lần đầu hung thủ ra tay, không có kinh nghiệm, lại quá căng thẳng."
Quý Tu Thành nói xong, đút tay vào túi và nhìn Nguyên Lương. Cậu nhíu mày, khoanh tay trước ngực, một tay chống cằm, đang suy nghĩ rất sâu.
"Có quá nhiều giả thiết. Mang những gì phát hiện được về, chờ kết quả khám nghiệm tử thi."
Nguyên Lương đồng ý với nhận định của Quý Tu Thành, khẽ gật đầu. Được Nguyên Lương gật đầu một lần là điều rất khó, khiến Quý Tu Thành cảm thấy cực kỳ phấn khởi.
Pháp y Lương bước vào phòng họp, cầm theo báo cáo khám nghiệm tử thi và đưa ra dấu vân tay của nạn nhân.
"Thi thể đã trương phình như vậy... làm sao chị lấy được dấu vân tay?" Quý Tu Thành tròn mắt hỏi.
Pháp y Lương cười nhẹ, làm động tác đeo găng tay rồi nói: "Cậu không muốn biết đâu."
Quý Tu Thành giả vờ buồn nôn, sau đó nhanh chóng nhận lấy báo cáo khám nghiệm tử thi.
"Nạn nhân là nữ." Pháp y Lương bắt đầu đọc kết quả khám nghiệm tử thi: "Đã tử vong được năm ngày, độ tuổi khoảng 25, cao 1m62. Nguyên nhân tử vong là do chấn thương vùng sau đầu, gây tổn thương não. Mặc dù đã bị nước cuốn trôi một phần, nhưng trước khi chết, nạn nhân đã bị xâm hại tình dục. Chúng tôi đã thu được tinh dịch từ trong âm đạo của nạn nhân, và còn phát hiện ADN nam giới trong dạ dày. Điều này cho thấy nạn nhân đã bị cưỡng bức ở tư thế không tự nhiên. Mặc dù đã bị pha loãng, nhưng chúng tôi vẫn phát hiện trong cơ thể nạn nhân có chất benzodiazepin, một thành phần chính của thuốc an thần hoặc thuốc ngủ."
Pháp y Lương nói xong, nhét tay vào túi áo blouse trắng, quay lại nhìn những người xung quanh bàn họp.
"Theo phán đoán ban đầu, hung thủ đã làm nạn nhân bất tỉnh, sau đó cưỡng hiếp. Trong quá trình đó, hung thủ vô tình giết chết nạn nhân rồi vứt xác."
Pháp y Lương kết thúc phán đoán của mình và ngồi xuống một ghế gần đó.
Quý Tu Thành vừa xem báo cáo khám nghiệm tử thi vừa liên tục gật đầu với những gì pháp y Lương trình bày.
"Điều đó khớp với những gì chúng ta phát hiện tại hiện trường." Quý Tu Thành nói, đặt báo cáo xuống và nhìn mọi người: "Hiện trường cho thấy quá trình chôn xác rất vội vàng, đến nỗi hung thủ không nhận ra rằng chứng minh thư của nạn nhân đã rơi ra. Vì vậy, việc giết chết nạn nhân có thể là một tai nạn. Ban đầu hung thủ chỉ định cướp của và cưỡng hiếp."
Nguyên Lương không nói gì, chỉ đẩy chứng minh thư mà Quý Tu Thành tìm được lên bàn.
"Nạn nhân tên là Lưu Mẫn, không phải người Thạch Xuyên. Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Bước tiếp theo là điều tra mối quan hệ của nạn nhân. Quản Dũng, kiểm tra xem gần đây có báo cáo mất tích nào liên quan đến Lưu Mẫn không."
"Rõ." Quản Dũng gật đầu.
"Được rồi, giải tán!"
Rất nhanh đã có manh mối mới. Lưu Mẫn đã đến Thạch Xuyên từ thời đại học, và sau khi tốt nghiệp, cô ấy ở lại đây làm việc. Ba ngày trước, bạn cùng phòng của cô đã báo cảnh sát về việc cô mất tích.
Theo lời bạn cùng phòng, Lưu Mẫn nói rằng cô phải đi công tác vài ngày. Khi bạn cùng phòng thấy đã đến thời gian cô nên trở về mà vẫn không liên lạc được, gọi điện thoại nhưng máy luôn tắt, bạn cùng phòng bắt đầu lo lắng và đến công ty hỏi thăm. Kết quả, công ty cho biết Lưu Mẫn chưa từng trở lại. Lúc đó, bạn cùng phòng mới báo cảnh sát.
Rõ ràng, ít nhất năm ngày trước, Lưu Mẫn đã quay trở lại Thạch Xuyên và bị giết hại.
"Nếu cô ấy đi công tác, có thể kiểm tra thông tin chuyến đi của cô ấy. Cô ấy có đi máy bay không?"
"Đúng vậy, vé máy bay do công ty đặt." Quản Dũng báo cáo số hiệu chuyến bay.
"Hung thủ lấy đồ đạc của cô ấy, có lẽ chỉ để lấy điện thoại?" Nguyên Lương đột nhiên hỏi: "Nếu cô ấy đã đáp chuyến bay trở về... sau đó thì sao?"
Quý Tu Thành ngớ người: "Ờ... có lẽ dùng điện thoại để bắt taxi?"
Nguyên Lương gật đầu: "Đúng vậy."
"Cậu nghi ngờ..." Quý Tu Thành ngập ngừng.
"Trước tiên hãy kiểm tra camera giám sát ở sân bay dựa trên thời gian chuyến bay."
"Đi ăn trưa không?" Quý Tu Thành đột nhiên hỏi.
Nguyên Lương vẫn đang suy nghĩ về vụ án, bị Quý Tu Thành chen ngang nên có chút bối rối.
"Gì cơ?"
"Ăn trưa. Đã đến giờ rồi. Ăn no rồi tra án tiếp." Quý Tu Thành nói một cách hiển nhiên.
Nguyên Lương nhíu mày.
"Đừng nhăn nhó nữa, dễ có nếp nhăn lắm." Quý Tu Thành nói, rồi định đưa tay lên xoa trán Nguyên Lương. ( truyện trên app T Y T )
Nguyên Lương tránh né.
"Anh Quý, thêm chút nữa là quấy rối nơi làm việc rồi đấy." Quản Dũng nhắc nhở.
Quý Tu Thành quay sang lườm Quản Dũng: "Đi kiểm tra camera ở sân bay ngay!"
"Rõ." Quản Dũng đáp lời rồi nhanh chóng chạy đi.
Nguyên Lương đứng dậy: "Quản Dũng, tôi đi cùng anh."
"Hả?" Cả Quản Dũng và Quý Tu Thành đều sững sờ.
"Có vấn đề gì không?" Nguyên Lương nhìn chằm chằm vào Quý Tu Thành với vẻ mặt không cảm xúc, khiến anh cảm thấy lạnh sống lưng: "Nếu không có vấn đề thì tôi đi."
Nói xong, Nguyên Lương lập tức rời đi.
Quản Dũng vội vã chạy theo, chỉ để lại Quý Tu Thành với vẻ ngơ ngác.
Anh hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Chuyến bay của Lưu Mẫn hạ cánh vào lúc 5 giờ 30 chiều, năm ngày trước. Thành phố Thạch Xuyên chỉ có một sân bay, vì Nguyên Lương chưa có thẻ cảnh sát mới, nên Quản Dũng đứng ra lấy toàn bộ camera giám sát từ 5 giờ 30 đến nửa đêm hôm đó.
Lưu Mẫn hành động rất bình thường. Cô rời sân bay, có lẽ không muốn xếp hàng, nên không xuống tầng hầm để bắt taxi, mà đi thẳng ra ngoài.
Cô ngồi xuống một chỗ ở lối ra, lấy điện thoại ra bấm vài cái, rồi nhanh chóng nhận một cuộc gọi. Sau đó, cô đứng dậy, nhìn quanh một lúc, rồi một chiếc taxi đến. Cô gõ lên cửa kính, sau đó mở cửa và lên xe.
Camera giám sát ở cửa sân bay kết thúc tại đây.
"Dựa theo hướng di chuyển của chiếc xe, tiếp tục kiểm tra camera trên đường đi." Nguyên Lương chỉ đạo.
Đến giờ, vụ án đã gần đến hồi phá giải.
Quý Tu Thành không ngồi yên ở Cục cảnh sát. Anh đã thông báo cho người báo án rằng Lưu Mẫn đã qua đời, đồng thời cũng báo tin cho ba mẹ của cô ở quê nhà.
Sau đó, anh nhận được cuộc gọi từ Quản Dũng, nói rằng đã có đột phá, họ đã xác định được biển số xe taxi mà Lưu Mẫn đã đi. Chỉ cần xác nhận lộ trình di chuyển của xe, có thể xác định tài xế chính là hung thủ.
Quý Tu Thành khen ngợi thành quả của cả hai và bảo Quản Dũng tiếp tục làm việc cùng Nguyên Lương.
Suốt buổi chiều, Quý Tu Thành không phải làm gì nhiều, chỉ chờ đợi. Rồi anh nhận được cuộc gọi từ Nguyên Lương.
"Đội trưởng Quý."
Rõ ràng là Nguyên Lương vẫn không muốn gọi tên anh.
"Sao rồi?"
"Đã xác nhận rồi. Anh cần ra lệnh và dẫn đội bắt giữ." Giọng của Nguyên Lương không có chút cảm xúc nào, nhưng Quý Tu Thành cảm thấy có chút không hài lòng trong đó.
"Được, chúng ta gặp nhau, chuẩn bị hành động."
Quý Tu Thành dẫn một nhóm cảnh sát, sau khi hội ngộ với Nguyên Lương và Quản Dũng, liền lập tức đến hiện trường để bắt giữ nghi phạm.
Có lẽ vì vụ án đã xảy ra vài ngày mà không ai đến điều tra, nên nghi phạm có phần lơ là. Quý Tu Thành dùng lý do tầng dưới bị rò rỉ nước để gọi cửa, sau đó lập tức khống chế đối tượng khi cửa vừa mở.
"Lục soát!" Quý Tu Thành ra lệnh, các cảnh viên lập tức xông vào căn nhà.
Vợ của nghi phạm hét lên, lao về phía Quý Tu Thành, nhưng bị Quản Dũng giữ lại. Quý Tu Thành rút thẻ cảnh sát ra.
"Cảnh sát đây. Chồng chị liên quan đến một vụ giết người, mong chị hợp tác."
Người phụ nữ vốn đang gào thét điên cuồng đột nhiên sững lại khi nghe thấy điều này. Cô ấy quay lại nhìn chồng mình, thấy hắn cúi đầu, dáng vẻ đầy tội lỗi.
"Thật sao?" Giọng cô ấy khàn đi.
Người đàn ông gật đầu.
Người phụ nữ lại bắt đầu la hét, nhưng lần này là nhắm vào chồng mình.