Tôi tên Ngô Ái Đệ, sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả. Từ nhỏ tôi đã được dạy rằng: Chị gái như mẹ, em trai là hy vọng duy nhất của gia đình chúng tôi, tôi cần phải giúp đỡ nó nhiều hơn. Khi kết hôn, em trai tôi sẽ là chỗ dựa của tôi, sẽ có nhiều việc tôi phải nhờ cậy nó.
Vì vậy, tôi không ngại khổ sở mà cung cấp tiền cho em trai học tập, cố gắng giúp nó thi lên cao học, thậm chí còn mua nhà cho nó theo yêu cầu của mẹ.
Nhưng những việc này đã vượt quá khả năng của tôi - một cô gái không thể bình thường hơn.
Chỉ có tôi biết, số tiền từng đồng một của tôi từ đâu mà có.
Ngày đó, khi tôi khó khăn lắm mới vượt qua được kì thi viết của trường, cuối cùng tôi cũng có được một công việc ổn định.
Nhưng cuộc cạnh tranh quá mức khốc liệt và với thứ hạng của tôi, việc được nhận gần như là không thể.
Tôi chỉ còn cách đi cầu xin.
Trước mặt ông ta, tôi lần lượt cởi từng món đồ trên người. Mỗi lần cởi một món, tỉ lệ thắng của tôi cao lên một phần.
May mắn thay, tôi đã thắng.
Nhưng mức lương hàng tháng của công việc này chưa tới năm ngàn.
Để trang trải chỉ phí sinh hoạt trong gia đình thì số tiền này hoàn toàn không đủ. Mẹ tôi thường xuyên phải uống thuốc do bệnh tật, em trai thì cần mua sắm đủ thứ và còn phải tham gia lớp luyện thi nghiên cứu sinh..
Tôi vẫn phải nghĩ cách kiếm thêm..
Năm nay, em trai tôi thi nghiên cứu sinh lhoong thành công, nó buồn bã ở nhà chơi game, không chịu đi làm.
Thấy nó như vậy, mẹ tôi ở nhà khóc lóc suốt ngày. Bà ta mắng tôi là rác rưởi, thực ra tôi cũng cảm thấy bản thân không ra gì. Nhưng nếu tôi không phải rác rưởi thì tôi sẽ sống bằng cách nào? Mẹ và em trai sẽ ra sao? Bà ta còn nói rằng em trai tâm trạng không tốt thì nên mua cho nó một căn nhà để nó có chỗ dựa và yên lòng hơn.
Nhưng tôi không có tiền.
Khi thấy tôi không đồng ý mua nhà cho em trai, bà ta lập tức nổi giận, mắng chửi tôi không tiếc lời và còn xông lên đánh tôi, vừa đánh bà ta vừa mắng.
“Đồ vô dụng, đồ đê tiện, đồ hư hỏng,..”
Mẹ tôi không tiếc lời chửi đứa con gái mà bà đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày để sinh ra.
Vì không thể mua nhà cho em trai, tôi trở thành tội nhân trong gia đình.
Cảm giác bị chính gia đình của mình cô lập thật sự rất đau khổ.
Cuối cùng, mẹ lại khuyên tôi: Chỉ cần mua nhà cho em trai thì coi như tôi đã hoàn thành trách nhiệm của một người chị, sau này những truyện của nó sẽ không liên quan đến tôi nữa.
Tôi nghiến chặt răng đáp: “Được, đây lag lần cuối cùng.”
Tôi chỉ có thể tiếp tục bán sắc, nhắn tin riêng cho nhiều phụ huynh nam, cuối cùng có hai người đồng ý.
Cuối cùng tôi cũng có đủ tiền để mua nhà cho em trai.
Ngày mua nhà, mẹ tôi vui mừng rạng rỡ.
Nhưng không ngờ, lúc tôi tưởng đã được giải thoát thì bà ta lại ghé vào tai tôi nói: “Con gái ngoan, cố gắng thêm một chút nữa để trang trí căn nhà này.”
Khi nói như vậy, bà ta có biết tôi phải “cố gắng” như nào trong mấy tháng qua không?
Nhưng bà ta lại muốn đẩy tôi vào vực thẳm một lần nữa.
Ngày sự việc bị bại lộ, tôi bị sỉ nhục, bị đánh đập, thậm chí bị đuổi khỏi trường và mất việc.
Cho đến khi họ phát hiện tôi nợ nần và tìm đến, tôi thật sự không còn lối thoát.
Tôi đã nghĩ đến việc tự sát, nhưng mẹ tôi lại đến. Bà ta không những không tỏ ra thương xót mà còn ra sức mắng chửi tôi.
Nghe những lời cay nghiệt đó, tuyệt vọng dâng trào. Dù tôi có chết đi thì bà ta cũng sẽ đứng trên mộ tôi mà không ngừng chửi rủa, khiến tôi không thể yên nghỉ..
Tôi không thể kiểm soát, cầm lấy một vỏ chai rượu gần đó, đập vỡ đáy chai rồi lao về phía bà ta..
Khi máu phun ra, bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mẹ tôi c.h.ế.t rồi, thế giới của tôi cuối cùng cũng yên bình.
Mặc dù tôi chỉ có thể nhìn bầu trời qua khung cửa sổ nhỏ của nhà giam, nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.