Tác giả: Đa Kim Thiếu Nữ Miêu

Edit : Cáo nhỏ.

chưa beta 

Trì Vọng không ngờ lần này cuộc gặp gỡ lại nghiêm túc như vậy, đặc biệt là có không ít nam sinh vẫn mặc vest và cà vạt... Ừm, nhìn giống như một buổi họp của các nhân viên môi giới bất động sản.

Lạc Liên Vân vừa thấy cũng suýt ngất, thì thầm vào tai Trì Vọng, "Không phải, tôi đã bảo trong diễn đàn không cần mặc quá chính thức, chúng ta là học sinh mà, mặc bình thường là được, vậy mà lại mặc vest, trời ơi, đột nhiên cảm giác như một đám bán bảo hiểm."

Trì Vọng muốn cười nhưng sợ bị theo dõi nên phải nhịn lại. Cuối cùng, nhìn một nam sinh mặc áo sơ mi vest trên người, dưới lại mặc quần đùi và giày thể thao, không thể nhịn được, quay đầu lại che miệng cười trộm.

Lạc Liên Vân đứng bên cạnh, bất lực hít vào một hơi dài.

Nữ khách mời nhanh chóng lên sân khấu, phần lớn là các cô gái mặc váy hai dây, trang điểm xinh đẹp quyến rũ, đi qua đâu cũng tỏa ra hương thơm, khiến đám nam sinh trở nên mờ nhạt.

Lạc Liên Vân nghiến răng nghiến lợi: "Xong rồi, chúng ta bên này chỉ có thể nhìn được bảy, tám người, còn lại đều là mấy cô chú lớn tuổi ."

Trì Vọng: "Ha ha ha ha."

Lạc Liên Vân thấy hắn cười vui như vậy thì không nhịn được, mắt trợn lên.

Khi hầu hết mọi người đã đến đầy đủ, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, Thư Đình Ngọc cũng cầm lấy đôi đũa.

Nhóm nam nữ sinh bắt đầu trò chuyện.

Như Lạc Liên Vân đã dự đoán, Trì Vọng quả thực được chào đón nồng nhiệt, giáo hoa và hai người bạn của nàng trực tiếp ngồi xuống trước mặt Trì Vọng, mục tiêu rõ ràng là hướng vào Trì Vọng.

Giáo hoa trò chuyện với Trì Vọng, Trì Vọng cười tủm tỉm, nói gì cũng có thể tiếp chuyện, nhắc tới nhắc lui rất tự nhiên, ánh mắt các cô gái đều sáng lên.

Lạc Liên Vân cũng không ngạc nhiên khi Trì Vọng có thể nói chuyện suôn sẻ, vì khả năng quan sát và giao tiếp tốt của cậu luôn giúp cậu dễ dàng kết nối với mọi người.

Thấy Trì Vọng và giáo hoa nói chuyện càng lúc càng vui vẻ, Lạc Liên Vân cũng thức thời đứng dậy, nhường chỗ cho họ.

Trì Vọng thấy Lạc Liên Vân đứng dậy, mắt lộ vẻ bất ngờ, không ngờ lại có ánh mắt như vậy, nhưng hắn không muốn nhìn thấy tình huống này, nên chỉ có thể hy vọng mình làm tốt.

Lúc này, Trì Vọng đã uống khá nhiều nước trái cây, cảm giác buồn tiểu dâng lên, đành lấy cớ đi vệ sinh.

Khách sạn Kim Ngọc rất rộng, trang trí cũng rất sang trọng, Trì Vọng tìm một hồi lâu mới tìm được nhà vệ sinh.

Sau khi xong việc ở nhà vệ sinh, Trì Vọng nhất thời không biết đường ra thế nào.

cậu đã gửi một tin nhắn hỏi số phòng, nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.

Trì Vọng thu lại điện thoại, dựa vào trí nhớ của mình để tìm phòng, đi được mấy bước thì một người từ trong phòng bước ra, Trì Vọng vừa khéo đâm phải người đó. cậu lập tức nói: "Xin lỗi."

cậu tránh sang một bên, muốn để người kia đi trước, nhưng kết quả là người kia nắm lấy tay cậu .

Trì Vọng còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thì lại có một người bước ra từ phòng, thân thiết tiến lại gần, " anh Tư Hành , để em đưa anh về nhé."

Trì Vọng nhìn lên, thấy Tạ Tư Hành, với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đen nhánh có chút âm u, toàn thân tỏa ra cảm giác áp lực. "Không cần, cậu ấy sẽ đưa tôi về."

Giọng anh lạnh lùng, mang theo chút khàn khàn, khiến Trì Vọng hơi ngạc nhiên, cậu nghĩ liệu chúng ta có quen nhau không, rồi lại tự nhủ thôi bỏ qua.

cậu lễ phép đỡ Tạ Tư Hành, nói: "Đúng vậy, tôi sẽ đưa cậu ấy về."

Lộ Hiểu nhìn Tạ Tư Hành, nhưng anh vẫn lạnh lùng, chẳng có vẻ gì là quan tâm, khiến Lộ Hiểu hơi sợ hãi,  khô khan nói : "Hai người các anh là gì của nhau?"

Chưa kịp để Tạ Tư Hành trả lời, Trì Vọng rất tự nhiên nói: "Bạn bè thôi, đừng lo, tôi sẽ đưa cậu ấy về."

Tạ Tư Hành kéo cậu đi trước, bước đi vội vã, có vẻ như mang theo một chút tức giận.

Trì Vọng tính tình hiền hòa, không tranh cãi với anh , quay lại nhìn Lộ Hiểu, thấy hắn đang dậm chân, vẻ mặt thất vọng và hơi cười gượng, trong lòng Trì Vọng ngột ngạt mà hiểu ra điều gì.

Tạ Tư Hành đưa Trì Vọng đến thang máy, rồi buông tay, hơi thở anh nặng nề, mang theo chút nóng giận, "Đưa tôi đến phòng 908."

"Được." Trì Vọng không từ chối, đáp lại một cách dễ dàng.

Khi cậu đang định ấn thang máy, Tạ Tư Hành lại lên tiếng: "Đi đến khách sạn khác."

Trì Vọng: "......"

Anh đúng là nói nhiều quá.

Tạ Tư Hành cầm điện thoại, ngón tay hơi run, giọng nói trầm thấp, căng thẳng: "Quét mã thanh toán."

Trì Vọng hơi ngạc nhiên, lấy điện thoại ra và quét mã, Tạ Tư Hành chuyển cho anh 800 đồng.

Trì Vọng: "!!!"

Ôi trời, tất cả đều cho tôi sao?

Tạ Tư Hành nói: "Đưa tôi đến khách sạn Minh Lung."

Trì Vọng: "Thật là một ân nhân tốt bụng!"

Tạ Tư Hành: "......"

Anh không có tâm trạng để cãi cọ với Trì Vọng, thực tế, cảm xúc của Tạ Tư Hành lúc này thật sự rất căng thẳng.

Trì Vọng còn mặc một chiếc áo sơ mi đỏ thẫm mỏng, nghĩ đến việc trong khách sạn điều hòa sẽ hơi lạnh, có thể cởi áo khoác ra để cho bạn nữ , nhưng lúc này lại không cần thiết. cậu cởi áo khoác và khoác lên eo Tạ Tư Hành, che đi một phần cơ thể.

Tạ Tư Hành: “……”

Trì Vọng mặt hơi đỏ, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tươi, “Từ nhỏ tôi đã chơi với nhiều bạn nữ, không cần khách sáo, cứ lấy đi, không cần trả lại cho tôi.”

Thực ra, từ thời trung học, Trì Vọng đã giúp đỡ khá nhiều bạn nữ, giờ ở đại học cậu vẫn giữ nguyên thói quen tốt đó.

Tạ Tư Hành nhắm mắt lại, làn da anh tái nhợt, hơi thiếu sức sống như lâu ngày không gặp ánh sáng mặt trời. Quầng thâm mắt nhợt nhạt, các đường nét trên mặt sắc nét và hoàn hảo, nhưng lúc này lại có một chút ửng đỏ, gân xanh trên trán hơi nổi lên.

Anh không nói gì, rõ ràng đang cố kìm nén cảm xúc. Trì Vọng ôm lấy eo anh, đỡ cơ thể anh, cảm giác Tạ Tư Hành thật sự rất nặng, nhưng may mắn anh không phải kiểu nam sinh gầy yếu mà có sức lực.

Trì Vọng dẫn anh đến khách sạn Minh Lung.

Tạ Tư Hành khá khỏe, Trì Vọng dẫn anh đến phòng 1015.

Điều này khiến Trì Vọng không khỏi nghĩ lại, lúc cậu còn học cấp ba, từng làm công bên ngoài, có cả thời gian làm phục vụ trong quán bar. Khi đó, cậu thấy nhiều thứ hỗn loạn và học được rất nhiều điều. Dù vậy, cậu cũng biết những nơi như thế có rất nhiều rủi ro. Cũng có thể gặp phải những người không tốt, nếu cậu giúp đỡ ai đó, không cẩn thận sẽ gây chuyện.

Lần này, Trì Vọng cảm thấy Tạ Tư Hành có vẻ là một người có địa vị, có thể là đàn anh trong trường. Thêm vào đó, anh chàng này còn rất đẹp trai, khiến Trì Vọng muốn giúp đỡ một chút.

Hiện tại, Tạ Tư Hành vẫn trả cho cậu 800 đồng, Trì Vọng nghĩ nếu đã giúp thì sẽ giúp cho đến cùng, đưa Phật đến Tây cũng không sao.

Trì Vọng đi cùng Tạ Tư Hành, giữ một khoảng cách, nhưng cậu cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể Tạ Tư Hành. Một tay anh vẫn nắm chặt cánh tay Trì Vọng, nhiệt độ cơ thể cực kỳ cao, khuôn mặt anh đỏ ửng, nhưng vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, tự tin và nghiêm nghị.

Trì Vọng vui vẻ, cậu đưa tay trước mặt Tạ Tư Hành vẫy vẫy, “Đây là số mấy ?”

Tạ Tư Hành không đáp lời, ánh mắt không hề chuyển động, như thể không nhìn thấy gì cả.

Trì Vọng xác định người này không còn ý thức, liền nhanh chóng đưa anh đến khách sạn Minh Lung.

Dường như đây là khách quen, vừa đến, người ở quầy tiếp tân đã nhận ra Trì Vọng, không hỏi gì thêm, chỉ cho anh một phòng, rồi tự mình muốn dẫn người lên.

Trì Vọng đưa Tạ Tư Hành ra, không còn muốn dây dưa gì với anh, chỉ cần giúp Tạ Tư Hành vào phòng là được. Tuy nhiên, Tạ Tư Hành vẫn không buông tay, cánh tay Trì Vọng vẫn bị anh nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng vẫn dõi theo cậu .

Trì Vọng: “……”

Cuối cùng, họ đã vào phòng. Trì Vọng nhận phòng từ nhân viên, từ chối sự giúp đỡ, tự mình đưa Tạ Tư Hành vào trong.

Khi vào thang máy, không có ai khác, Tạ Tư Hành mới nhẹ nhàng dựa vào người Trì Vọng. Trì Vọng đưa tay đỡ anh, nhưng khi có người chen vào thang máy, Tạ Tư Hành lập tức đứng thẳng, cơ thể căng cứng.

Trì Vọng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng thấy anh có nét đáng yêu. Dù lúc này Tạ Tư Hành không hoàn toàn tỉnh táo, nhưng chỉ trong thời gian ngắn anh đã hoàn toàn tin tưởng Trì Vọng.

Đừng nhìn Tạ Tư Hành có vẻ cao lớn và lạnh lùng, thực tế trong lòng anh khá đơn giản.

Khi đến phòng, Trì Vọng mở cửa và phát hiện phòng này khác hẳn với các phòng khách sạn bình thường, nó được trang trí theo phong cách hiện đại, đơn giản, với ba phòng và một phòng khách, có cả quầy bar và phòng gym, một không gian sang trọng nhưng khiêm tốn.

Phòng này có vẻ như là nơi thường xuyên được ở của , có kính mắt, sách vở và máy tính cá nhân, tất cả đều thể hiện đây là một nơi lâu dài chứ không phải là phòng cho khách tạm thời.

Trì Vọng dẫn Tạ Tư Hành vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng kéo tay mình ra và nói: “Được rồi, tôi đã đưa anh đến, anh có thể buông tay ra rồi .”

Tạ Tư Hành vẫn giữ ánh mắt trống rỗng, nhưng dù sao, vì Trì Vọng ở bên cạnh, anh cũng hơi nhíu mày lại.

Dưới ánh đèn sáng, Trì Vọng nhận ra Tạ Tư Hành quả thật rất đẹp trai. Anh không chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng như ngọc, mà ngay cả khi nhíu mày cũng rất cuốn hút. Tuy nhiên, có một chút mệt mỏi và quầng thâm dưới mắt khiến anh có vẻ hơi u buồn, tạo thêm một vẻ đẹp đầy mê hoặc.

Nếu là một cô gái đứng trước Tạ Tư Hành, chắc hẳn sẽ không thể rời mắt khỏi anh. Nhưng tiếc là Trì Vọng là một người thẳng, trong khoảnh khắc này, cậu chỉ lạnh lùng gỡ từng ngón tay của Tạ Tư Hành ra.

Khi ngón tay cuối cùng được gỡ ra, Tạ Tư Hành chủ động buông tay, đứng dậy đi vào phòng tắm, bước đi hơi loạng choạng.

Trì Vọng ban đầu đã đi đến cửa phòng ngủ, nhưng khi nhìn thấy Tạ Tư Hành có chút loạng choạng bước vào phòng tắm, cậu lại cảm thấy lo lắng.

Trong đầu cậu toàn là những suy nghĩ hỗn độn về các tình huống có thể xảy ra trong phòng tắm, suy nghĩ qua lại một lúc rồi cậu quyết định phải chăm sóc cho Tạ Tư Hành một chút.

Khi cảm thấy khát nước, Trì Vọng bước ra phòng khách, nhưng không động đến quầy bar mà chỉ lấy nước ấm cho mình uống.

Chưa kịp uống nước xong, trong phòng tắm lại vang lên tiếng động. Trì Vọng vội vã bước đến cửa phòng tắm, gõ cửa, “Này, sao rồi? Nếu không ổn, tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?”

Bên trong không có trả lời, chỉ có tiếng nước xối xả. Trì Vọng thử nắm cửa để vào nhưng lại lo lắng sẽ nhìn thấy những gì không nên nhìn, nên do dự rồi thả tay ra.

Dù không quen Tạ Tư Hành, Trì Vọng cảm thấy người này thực ra có yêu cầu rất cao đối với bản thân. Mặc dù chỉ gặp nhau chưa đầy nửa giờ, nhưng cậu có thể cảm nhận được Tạ Tư Hành có thể đang giận hay không hài lòng với cậu .

Nước đã sôi, Trì Vọng cầm ly rót nước, nhưng nó quá nóng để uống ngay, cậu liếc qua thấy trên quầy bar có nước khoáng, liền lấy một chai đổ vào ly để làm dịu nhiệt độ, rồi mới uống một ngụm.

Uống nước xong, Trì Vọng cảm thấy dạ dày ấm áp dễ chịu, cả người cũng thoải mái hơn.

Tuy nhiên, sau khi uống nước, cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi, trong khi Tạ Tư Hành vẫn ở trong phòng tắm quá lâu.

Trì Vọng lại đi đến cửa phòng tắm gõ cửa lần nữa, không có tiếng trả lời. cậu áp tai vào cửa, vẫn chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm và thỉnh thoảng là một vài tiếng rên rỉ mơ hồ.

Trì Vọng ngẩn người một chút, rồi mới phản ứng lại, tự hỏi đây là chuyện gì.

cậu đợi mãi không thấy Tạ Tư Hành ra, nhìn thời gian rồi ngáp một cái. Mặc dù không phải đến giờ ngủ của mình, nhưng do quá mệt mỏi, cậu cảm thấy buồn ngủ thật sự.

Cuối cùng, Trì Vọng quyết định lên ghế sofa ngủ một chút. cậu muốn chỉ ngủ một chút để tỉnh táo hơn, có thể biết được tình hình của Tạ Tư Hành. Nhưng vì cơ thể cậu cũng mệt, khi nhắm mắt lại, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Hơn nửa giờ sau, Tạ Tư Hành mới ra khỏi phòng tắm, mặc áo tắm dài, sắc mặt vẫn hơi đỏ, anh cố gắng lấy di động từ giường nhưng tay run quá, chiếc di động rơi xuống giường với một tiếng “bang”, Tạ Tư Hành nhìn thoáng qua rồi không nhặt lên nữa.

Tạ Tư Hành có chất lượng giấc ngủ rất kém, không thể ngủ ở đâu được lâu. Dù có thuốc ngủ trong người hay không, anh vẫn không thể ngủ yên. Anh uống một chút nước khoáng và thuốc ngủ, rồi nằm xuống, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play