Tác giả : Đa Kim Thiếu Nữ Miêu

Edit: Cáo nhỏ.

chưa beta

Mặc dù Trì Vọng làm nhiều loại công việc khác nhau, nhưng anh vẫn hy vọng có thể học được điều gì đó từ những công việc này. Nhờ vào sự tích lũy đó, anh mới có thể tạo ra giá trị cao hơn cho công việc mình làm.

Giống như khi làm thêm ở quán bar, anh đã âm thầm học chơi trống Jazz và Bass. Tuy chưa có cơ hội luyện tập, nhưng ít nhất anh đã có một kế hoạch trong đầu. Chỉ cần có thời gian và cơ hội, anh tin mình sẽ nắm vững được hai kỹ năng này.

Đó cũng chính là lý do cơ bản khiến Trì Vọng không bỏ ra một đồng học phí nào nhưng vẫn sở hữu được nhiều loại nhạc cụ như vậy.

Lạc Liên Vân không thể so bì với kinh nghiệm của Trì Vọng. Tuy gia cảnh tương tự nhau, nhưng cậu là con một được cha mẹ yêu thương, mỗi tháng được chu cấp sinh hoạt phí đến hai ngàn, thuộc hàng đầu trong giới sinh viên.

Lạc Liên Vân chỉ làm thêm công việc làm lính đánh thuê trên mạng, một ngày kiếm được 60 tệ đã xem như rất ổn. Cậu làm chỉ để giải trí, hoàn toàn không đặt nặng trong lòng.

Vì vậy, Lạc Liên Vân cũng không thể đưa ra được lời khuyên gì đáng giá cho Trì Vọng.

Trì Vọng chỉ hỏi qua loa, cũng không trông mong Lạc Liên Vân có thể đưa ra gợi ý gì thật sự hữu ích.

Chợt nhớ ra điều gì, Lạc Liên Vân nhảy xuống giường, khoác vai Trì Vọng, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt:

“Cuối tuần có buổi giao lưu, cậu đến nhé, giúp anh em một tay. Nếu cậu tới, mấy cô em xinh đẹp phòng bên chắc chắn sẽ qua đông hơn đấy! Hạnh phúc của tụi nam sinh khoa Lý Công bọn mình đều đặt cả vào cậu rồi!”

Trì Vọng thở dài: “Tôi còn phải đi làm thêm, sắp không đủ tiền ăn cơm nữa rồi đây.”

Lạc Liên Vân: “Hoa khôi phòng bên thật sự rất xinh! Là kiểu nữ thần trường học! Còn giống mấy cô em bán trà sữa nữa!”

Trì Vọng: “Haizz, bỏ một ngày làm việc, cả người lại khó chịu, cứ như có kiến bò khắp người vậy.”

Lạc Liên Vân: “……”

Thư Đình Ngọc nhìn người này, rồi nhìn người kia, không ai chịu nhường ai, liền bật cười. Cậu ôm túi khoai tây chiên, vừa nhai rôm rốp vừa tiếp tục xem kịch vui.

Lạc Liên Vân vỗ tay: “Vậy đi, cậu tham gia buổi giao lưu, tôi và Thư Đình Ngọc mỗi người góp cho cậu 500 tệ.”

Thư Đình Ngọc ngơ ngác: “Liên quan gì tới tôi? Tôi đâu có định tìm bạn gái.”

Thư Đình Ngọc, cao to 1m9, ăn uống như hùm, tính tình lại trẻ con, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến ăn và chơi. Cậu không giống Lạc Liên Vân, chẳng mấy hứng thú với chuyện tìm đối tượng.

Lạc Liên Vân trừng mắt nhìn cậu, vẻ hận không rèn được thành thép: “Chúng ta toàn đàn ông độc thân, mỗi người bỏ ra vài trăm góp cho một buổi tụ họp cao cấp thì có gì mà không đáng? Đến lúc đó cậu muốn ăn gì cứ thoải mái gọi!”

Thư Đình Ngọc nước miếng như sắp chảy ra: “Có tôm hùm không? Có cua to không?”

Lạc Liên Vân: “Có! Đảm bảo có!”

Thư Đình Ngọc lập tức quay sang Trì Vọng, khẩn khoản: “Tiền này để tôi trả! Trì Vọng, xin cậu đấy, đi đi mà! Phòng chúng ta cũng lâu rồi chưa tụ họp gì cả QAQ.”

Trì Vọng: “……”

Trì Vọng: “Nếu ngay cả Tiểu Ngọc cũng nói vậy, thì tôi đi thôi. Tiền… ừm, tiền thì không cần.”

Nói xong, anh nhìn chằm chằm Lạc Liên Vân với ánh mắt đầy ẩn ý.

Trì Vọng nói vậy, ánh mắt liếc chằm chằm Lạc Liên Vân đầy ẩn ý.

Lạc Liên Vân lập tức hiểu ra, Trì Vọng rõ ràng giống như kiểu ăn Tết mà thân thích trưởng bối đưa bao lì xì, ngoài miệng thì nói không cần nhưng tay lại âm thầm mở túi ra đợi sẵn. Vì thế, với vẻ mặt đầy chính nghĩa, Lạc Liên Vân nói:

“Sao lại có thể không nhận tiền! Cậu đừng khách sáo nữa! Chúng tôi còn phải dựa vào cậu làm máy bay hộ tống để tiếp cận mấy em xinh đẹp nữa mà! Tiền này cậu không nhận cũng phải nhận, nhận cũng phải nhận! Là anh em thì đừng từ chối! Bằng không, đừng trách tôi trở mặt đấy!”

Trì Vọng hài lòng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ ngượng ngùng: “Nếu cậu nhất quyết muốn đưa, vậy tôi… tôi từ chối thì bất kính!”

Chương 4: Đánh kẻ tiểu nhân chính là bạn của phụ nữ

500 tệ không phải tự nhiên mà có, Lạc Liên Vân lập tức ép Trì Vọng đi mua một bộ quần áo mới, yêu cầu phải ăn mặc thật chỉnh chu, đẹp đẽ.

Trì Vọng nghe vậy, liền nhìn Lạc Liên Vân với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Tôi ăn mặc lộng lẫy như vậy làm gì? Chẳng phải sẽ lấn át hết vẻ nổi bật của các cậu sao?”

Lạc Liên Vân nói: “Cậu đúng là chưa hiểu rồi. Cậu ăn mặc càng đẹp trai, càng thu hút nhiều nữ sinh, người càng đông thì càng không quá chú ý. Khi đó họ mới có cơ hội để ý đến tụi này – những chàng trai độc thân còn lại.”

Trì Vọng: “……”

Được thôi.

Trì Vọng đi mua quần áo, Lạc Liên Vân kéo theo Thư Đình Ngọc đi cùng.

Quần áo nam thường ít kiểu dáng, Trì Vọng cũng không thích mấy thứ lòe loẹt. Anh cố gắng chọn phong cách đơn giản, gọn gàng, vì vậy chưa đầy nửa tiếng đã chọn xong bộ đồ. Tuy nhiên, anh lại cẩn thận chọn một đôi giày thật ưng ý.

Mua xong quần áo, thấy Lạc Liên Vân và Thư Đình Ngọc vẫn đang chọn đồ ở phía bên kia, Trì Vọng liền ngồi xuống chơi điện thoại để đợi họ.

Anh không hay lên mạng lướt web, trong đầu không có gì ngoài những suy nghĩ đơn giản, cầm điện thoại chỉ để chơi trò Anipop cho vui.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng, Trì Vọng cảm thấy hơi bức bối, tâm trạng cũng không được tốt lắm.

Khi Lạc Liên Vân và Thư Đình Ngọc mua xong đồ quay lại, Trì Vọng đưa đồ đã mua cho họ, nói: “Giúp tôi mang về, tôi phải đi làm thêm rồi.”

Lạc Liên Vân: “…… Cậu đúng là không nghỉ ngơi lấy một giây nào.”

Trì Vọng ngay lập tức hiểu ra, cái cảm giác bức bối lúc nãy đúng là vì không có công việc làm thêm.

Khi làm thêm rồi thì sẽ cảm thấy thoải mái ngay.

Trì Vọng đã bắt đầu nghĩ đến việc xây dựng sự nghiệp, công ty gì đó, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng nơi làm việc tốt nhất hiện tại vẫn là quán cà phê internet.

Anh đã bỏ ra 800 tệ mua một chiếc máy tính cũ, còn không thể sử dụng nhiều phần mềm làm việc, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rất khó khăn. Vì thế, anh quyết định vào quán cà phê internet, mua thẻ hội viên tháng để tiết kiệm chi phí. Máy tính trong quán đã được lưu trữ sẵn, trong ngắn hạn thì việc này có lợi, nhưng nếu tính lâu dài thì lại không phải là lựa chọn tốt.

Trì Vọng có kế hoạch mua một chiếc laptop mới, nhưng hiện tại chưa có đủ tiền, còn phải tiếp tục tiết kiệm thêm.

Anh tiếp tục ngồi trong quán cà phê internet, hoàn thành hơn nửa công việc hôm nay, chỉ còn lại một ít việc vặt để làm vào buổi tối.

Ngày mai còn phải tham gia buổi giao lưu, nghe Lạc Liên Vân nói là sẽ kéo dài cả đêm. Vì vậy, Trì Vọng phải xin nghỉ công việc, emmm, thực ra là cũng khá mệt mỏi.

Tuy vậy, nghĩ lại thì, anh vẫn quyết định giúp Lạc Liên Vân giải quyết công việc của cậu ấy.

Thời gian Trì Vọng bận rộn với công việc trôi qua rất nhanh, anh thậm chí còn làm thêm một chút công việc cho ngày mai, để lại một số việc nhỏ cho buổi giao lưu để giải quyết sau, rồi cuối cùng sẽ cùng nhau bàn giao.

Cái gọi là không tốt nghiệp nhưng đã có mười năm kinh nghiệm làm việc, chính là như thế này.

Cuối tuần đến, Trì Vọng rảnh rỗi liền cảm thấy hơi hoảng, vội vàng mượn máy tính của Lạc Liên Vân để chơi trò chơi, đồng thời cũng làm xong những việc nhỏ, một đống tài liệu và bảng biểu đã gửi cho đồng nghiệp Dương tỷ.

Dương tỷ gửi tin nhắn cho anh: “Cậu làm nhanh thế à?”

Trì Vọng: “Ừ, tỷ để muộn một chút rồi phát cho tổ trưởng, hôm nay tôi có việc.”

Dương tỷ ngay lập tức hiểu ý: “Tôi biết rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ để sau phát cho hắn.”

Trì Vọng: “Cấp xã hội càng thêm phiền phức.jpg”

Sinh viên như anh, giống như làm việc trong chuồng trâu bò, thực sự là vậy, khi có đủ năng lượng thì làm rất nhanh. Anh làm xong phần của mình nửa ngày trước, sẽ không được khen thưởng, mà chỉ nhận thêm nhiều công việc mới.

Làm công như trâu ngựa, anh đã trải nghiệm và hiểu rõ rồi!

Trì Vọng cùng bạn cùng phòng hoàn thành công việc chiều nay, chuẩn bị đi tham gia buổi giao lưu.

Trì Vọng không mấy hứng thú với việc tìm đối tượng, nhưng chỉ xem đây là công việc phụ, cơ bản là phải lịch sự, không thể giả vờ quá mức.

Vì vậy, Trì Vọng tắm xong, cầm kéo tự cắt tóc, dù vốn dĩ anh không có râu cũng cạo cho có nghi thức.

Anh thay một bộ áo thun hoa văn sáng màu đen và quần túi hộp đen. Lạc Liên Vân nhìn thấy liền kêu lên, ngạc nhiên và vỗ tay khen ngợi Trì Vọng đẹp trai.

Trì Vọng được khen nhưng không hề thay đổi sắc mặt, từ nhỏ anh đã quen với những lời khen này, nghe nhiều rồi cũng không cảm thấy gì nữa.

Trước khi đi, Thư Đình Ngọc còn nắm chặt bao thức ăn cay, Lạc Liên Vân thấy vậy thì đưa tay ôm trán, nói: “Đừng ăn linh tinh nữa, bỏ đồ ăn ra đi, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ đi, kẹo cao su cũng mang theo nhé.”

Thư Đình Ngọc còn không muốn, lẩm bẩm: “Tôi chỉ đi ăn cơm thôi mà.”

Lạc Liên Vân hét lên: “Đi nhanh đi!”

Thư Đình Ngọc hoảng sợ, buông que cay ra và chạy đi đánh răng.

Trì Vọng không đồng ý, trừng Lạc Liên Vân: “Sao lại hung dữ như vậy, dọa đến trẻ con rồi.”

Lạc Liên Vân: “…… Cậu còn không biết xấu hổ mà nói tôi, cậu cũng đâu có nhẹ nhàng gì, cứ hay la mắng Thư Đình Ngọc như thế.”

Trì Vọng: “Tôi đâu có hung dữ, chỉ là nói lớn chút thôi mà.”

Khi Thư Đình Ngọc đánh răng xong và ra ngoài, Lạc Liên Vân mới bắt đầu nói với bọn họ về việc sẽ đi đâu để tham gia buổi giao lưu.

"Khách sạn Kim Ngọc?" Trì Vọng hơi ngạc nhiên, “Đây không phải là khách sạn 5 sao lớn sao? Các cậu có đủ tiền để đi sao?”

Lạc Liên Vân ưỡn ngực, tự hào nói: “Lần này buổi giao lưu chúng ta tuyển 24 người, thực hiện theo nguyên tắc ' người giàu trước, người nghèo sau '*, mỗi người đóng 500 đồng, cả đêm sẽ có ba phần. Đầu tiên là ăn tối để hiểu nhau, sau đó đi KTV hát karaoke để tăng cường giao lưu, rồi sẽ có một bữa nướng BBQ vào khuya, toàn bộ chi phí sẽ do chúng ta, nhóm con trai phụ trách.”

*Câu này thể hiện việc họ huy động vốn từ mọi người tham gia, đóng góp một khoản tiền trước để chi trả cho các hoạt động đầu tiên, rồi phần còn lại sẽ được trang trải trong suốt buổi giao lưu.

Trì Vọng: “…… Nghe như một dự án lớn vậy.”

Lạc Liên Vân: “Còn không phải sao, lần này trường bên cạnh cũng có không ít nữ sinh, cảm giác ít nhất có thể thành công được một nửa. Quan trọng hơn là, trường bên cạnh cũng có giáo hoa đến! Siêu xinh đẹp muội muội!”

Trì Vọng: “À.”

Thư Đình Ngọc: “Hai phần ăn đều là ăn thôi, có thể ăn thoải mái không? Có thể thêm món gì không?”

Lạc Liên Vân: “......”

Khi nói chuyện với họ về những chuyện này, thật sự là Lạc Liên Vân không cảm thấy chút thành tựu nào.

_

Bên kia, Tả Thiên Tinh nhận được cuộc gọi từ Tiêu Thừa Phong, yêu cầu anh gọi Tạ Tư Hành cùng nhau đến tham gia tiệc sinh nhật của Lộ Hiểu.

Tả Thiên Tinh vừa nghe đến tên Lộ Hiểu liền cảm thấy đau đầu, “Tạ Tư Hành đang bận, nếu muốn kêu thì kêu cậu ấy đi.”

Tiêu Thừa Phong nói: “Không phải tôi đã kêu rồi sao, cậu và hắn quan hệ tốt nhất, nên đi đi.”

Tả Thiên Tinh đáp: “Không kêu đâu, hắn chắc chắn vẫn chưa tỉnh, tôi mà đi gọi hắn thì chết chắc, cậu tự chịu trách nhiệm đi.”

Tiêu Thừa Phong ngạc nhiên: “Cả buổi chiều vẫn còn đang ngủ sao?”

Tả Thiên Tinh: “ cậu lại không phải không biết, hắn làm việc và nghỉ ngơi rất hỗn loạn, ngủ không đủ, người tính tình sẽ rất nóng nảy.”

Tiêu Thừa Phong: “…… Mặc kệ, anh thử gọi hắn đến đây đi, Lộ Hiểu chỉ còn vài ngày nữa là phải xuất ngoại, lần này đi có thể sẽ lâu, có thể đến vài năm mới trở về. Hắn thích Tạ Tư Hành bao nhiêu năm rồi, lần này chính là muốn tổ chức sinh nhật bên chúng ta, chỉ vì muốn gặp mặt Tạ Tư Hành thôi.”

Tả Thiên Tinh: “Emmm, Tạ Tư Hành là thẳng nam, hắn nên bỏ đi hy vọng đi.”

Tiêu Thừa Phong: “Ai, tôi bảo cậu giúp một chút, sao lại không giúp? Lộ Hiểu coi cậu như anh trai , cậu không muốn thỏa mãn nguyện vọng của hắn sao?”

Tả Thiên Tinh: “…… Được rồi, tôi đi gọi, hắn có đồng ý hay không thì tôi không biết.”

Anh treo điện thoại, trước tiên gửi một tin nhắn cho Tạ Tư Hành, chờ một lát, thấy Tạ Tư Hành trả lời, biết hắn đã tỉnh, liền nói về việc mời hắn đến tham gia sinh nhật của Lộ Hiểu.

Tạ Tư Hành không trả lời ngay lập tức, Tả Thiên Tinh cũng đã quen, lại đợi thêm một lát, nhận được tin nhắn, hỏi địa chỉ. Tả Thiên Tinh thở phào nhẹ nhõm, gửi địa chỉ rồi nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Tả Thiên Tinh gọi điện cho Tiêu Thừa Phong: “Hắn đồng ý rồi, anh cậu sẽ đến chứ?”

Tiêu Thừa Phong nói: “Không đến, tôi nào dám kêu hắn tới, hắn và Tạ Tư Hành mà gặp nhau thì không yên, nếu vậy thì sinh nhật của Lộ Hiểu sẽ bị hỏng mất.”

“Vậy thì thôi.”

Nghĩ rằng sẽ không có gì không ổn, Tả Thiên Tinh hài lòng, cầm chìa khóa xe đi đón Tạ Tư Hành.

_

Trì Vọng và những người khác đến khách sạn, người phụ trách quan hệ hữu nghị là trong nhóm của họ, vì có chút tiền nên đã thuê một phòng rất rộng.

Phòng này được trang bị đầy đủ, có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ để phục vụ cho mục đích giao lưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play