Tác giả: Đa Kim Thiếu Nữ Miêu

Edit : Cáo nhỏ.

Đã beta.

Đêm tối sâu thẳm, trong căn nhà được điều hòa nhiệt độ tự động, nhiệt độ lại được điều chỉnh thấp hơn bình thường một chút.

Trì Vọng nằm trên sofa, lạnh đến mức co người lại. Không thể chịu đựng thêm được, cậu mơ màng đứng dậy, dò dẫm đi về phía phòng ngủ. Khi trèo lên chiếc giường mềm mại, cậu với tay kéo thêm nửa chiếc chăn về phía mình. Trong không khí phảng phất một mùi hương lạnh nhạt, dễ chịu. Toàn thân mệt mỏi của Trì Vọng như bị chiếc giường mềm mại này hút sạch năng lượng. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

Tạ Tư Hành mơ một giấc mộng, trong mơ có một con búp bê lớn. Trên khuôn mặt búp bê là đôi mắt to cùng hàng mi dài, khi cười để lộ một chiếc răng nanh nhỏ xinh.

Anh đưa tay ra chạm thử, nhưng chiếc răng nanh sắc nhọn đó lại làm ngón tay anh rách một vết nhỏ, máu chảy thành một giọt. Anh vô thức bôi giọt máu đó lên đôi môi đỏ rực của búp bê.

Búp bê rất mềm mại, khi anh dùng tay ấn, một vết lõm nhỏ hiện ra rồi nhanh chóng đàn hồi trở lại như cũ. Anh không thể ngừng cảm giác thích thú, cứ thế lặp đi lặp lại động tác xoa bóp. Búp bê thì vẫn cười rạng rỡ với anh, chẳng hề để ý chút nào.

Nhưng chỉ xoa bóp thôi thì chưa đủ. Tạ Tư Hành cảm thấy ngứa ngáy trong miệng, liền nhéo lấy cánh tay trắng nõn của búp bê mà cắn một miếng. Búp bê đánh lại anh một cái, không mạnh, giống như mèo con vung móng, còn có lớp thịt mềm mại lót bên dưới, làm sao có thể khiến người ta đau được?

Tạ Tư Hành không nỡ dừng lại, từ cắn chuyển sang liếm, liếm lên dấu răng của mình. Trong lòng anh bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa, cả người nóng bừng. Nhưng cơ thể búp bê lại mát lạnh như băng, khiến anh áp sát hơn để hấp thụ chút hơi lạnh ấy.

Cùng lúc đó, Trì Vọng cũng đang nằm mơ. Cậu vốn rất ít khi mơ, nhưng hễ mơ thì toàn là những cảnh tượng hoành tráng như phim điện ảnh.

Nếu không mơ thấy trận chiến với cương thi, thì Trì Vọng sẽ mơ về việc cứu thế giới khỏi ngày tận thế.

Lần này, cậu mơ thấy những con quái vật bò lên từ dung nham, truy đuổi cậu. Dù cậu trốn ở đâu cũng không thể thoát khỏi chúng. Có con cắn vào cánh tay, có con cắn vào bụng, thậm chí có con cắn vào thắt lưng và đùi. Cảm giác bị ăn sống chân thật đến kỳ lạ, dù cậu biết rõ đây chỉ là một giấc mơ. Cảm giác không đáng sợ, nhưng lại vô cùng khó chịu và bực bội.

Sau khi thoát khỏi đám quái vật, cậu chạy thẳng xuống biển sâu, cả người ướt sũng. Cảm giác đó giống như quay về thời kỳ còn nằm trong bụng mẹ, mang theo một chút thoải mái và dễ chịu.

Nhưng rồi bản năng cảnh giác lại trỗi dậy, Trì Vọng không thể yên lòng. Cậu luôn nghĩ đến nguy cơ quái vật quay trở lại.

Hiện tại, cậu vẫn chưa tìm được cách cứu thế giới. Khác với những giấc mơ khác nơi cậu là anh hùng làm được mọi thứ, lần này mọi chuyện thật mơ hồ. Cậu chỉ biết trốn chạy hết lần này đến lần khác. Với góc nhìn của một người ngoài cuộc, Trì Vọng cảm thấy khó chịu vì sự bất lực của mình.

Tuy nhiên, ngay cả khi trốn vào biển sâu, quái vật vẫn đuổi đến. Lần này, đó là một con quái vật khổng lồ, khác hẳn những con trước. Nó lao đến cắn vào mặt cậu, cái miệng dài quái dị giống như loài ký sinh, cố nhét thứ gì đó vào trong miệng cậu, khiến cậu không thể thở nổi.

"Thường thì mơ có nặng nề thế này đâu nhỉ?" Góc nhìn của thượng đế trong Trì Vọng bất giác rơi vào dòng suy nghĩ.

Quá trình giằng co kéo dài thật lâu, khiến Trì Vọng không chịu nổi nữa. Cậu quyết định từ bỏ việc cứu thế giới, trực tiếp "đổi kênh", bắt đầu một giấc mơ mới.

Nhưng giấc mơ thứ hai cũng chẳng khá hơn. Lần này, cậu trở thành một con cương thi, bị một đám búp bê nhỏ rượt đuổi. Chẳng mấy chốc, chúng bắt được cậu, hợp sức đẩy cậu lên không trung rồi đá qua đá lại như một trái bóng. Tiếng va chạm vang lên giòn tan như một quả dưa hấu bị nghiền nát.

Không thể chịu nổi, cậu hét lên: “Đổi kênh!”

Đến giấc mơ thứ ba, cậu hóa thành... một quả cầu lông. Hai người que diêm đứng hai bên, không ngừng vung vợt đánh cậu qua lại, "bạch bạch bạch", đến mức đầu cậu sưng phồng thành những cục u lớn.

Trì Vọng: “……”

Không nói thêm lời nào, cậu tiếp tục đổi kênh!

Đến giấc mơ thứ tư, Trì Vọng mơ thấy mình muốn đi tiểu, nhưng lại phải lang thang khắp nơi tìm nhà vệ sinh. Sau bao gian nan, cậu cuối cùng cũng tìm được một nhà vệ sinh, nhưng khi cố gắng nhắm vào bình tiểu, cậu phát hiện nó tự di chuyển qua lại, không ngừng thay đổi vị trí!

Không còn cách nào, Trì Vọng đành phải tiếp tục nhịn. Trải qua đủ loại khó khăn, cậu lại tìm được một nhà vệ sinh khác. Thế nhưng, kết quả vẫn y hệt: không thể nhắm chính xác vào bình tiểu. Không nhắm được, cậu cũng không thể giải quyết nhu cầu!

Trì Vọng: “……”

Trì Vọng đột nhiên bừng tỉnh. Ai cũng biết, nếu trong mơ mà đi vệ sinh thật thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay. Nếu thực sự giải quyết được trong mơ, thì đời xong rồi.

Khi tỉnh lại, theo bản năng, cậu đưa tay sờ xuống dưới thân. Nhưng vừa chạm vào, cậu như bị sét đánh giữa trời quang!

Cậu... đái dầm!

Đái dầm!!!

Chương 6: Quầng thâm mắt cũng tan biến

Dù sốc nặng, nhưng Trì Vọng nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh xung quanh. Ký ức ùa về trong đầu, khiến cậu không nhịn được mà đưa tay ôm mặt đầy bất lực.

Sau một lúc mới nhận ra điều bất thường trên cơ thể mình, Trì Vọng hơi ngơ ngác. So với người bình thường, cậu có vẻ kém nhạy cảm với đau đớn, nên cảm giác không quá rõ ràng. Tuy nhiên, sự chua xót và nóng rát lại khiến cậu cảm nhận rất rõ.

Một lát sau, sau khi chuẩn bị sẵn tâm lý, Trì Vọng chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Trước mắt cậu là một người đang quay lưng lại, thân trên để trần. Làn da trắng như ngọc lộ ra phần vai và lưng, dù phần lớn cơ thể đã được chăn che phủ, nhưng từ đường nét chảy dài trên bả vai, có thể thấy dáng người của đối phương rất cường tráng, thậm chí còn có cơ bắp rõ ràng.

Trì Vọng: “……”

Cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt giữa hai chân đột nhiên có lời giải. Đây nào phải đái dầm! Rõ ràng là... cái kia…

Dù chưa từng ăn thịt heo, nhưng cậu cũng từng thấy heo chạy. Chuyện gì vừa xảy ra, chẳng lẽ Trì Vọng lại không hiểu sao?

Trì Vọng bình tĩnh lại, cảm nhận sâu sắc sự trớ trêu của tình huống. Cậu giơ tay nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay, thấy hiện giờ mới 5 giờ sáng. Vì đang là mùa hè, trời đã sáng rõ. Thông thường, cậu có đồng hồ sinh học rất đều đặn. Đến giờ này, cậu sẽ tỉnh dậy và ra ngoài chạy bộ khoảng 45 phút.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu nhận ra tối qua mình không làm gì quá sức đến mức mệt rã rời như vậy. Cậu nhớ đến những ly nước trái cây đã uống đêm qua. Vì hương vị ngon quá, cậu uống nhiều hơn bình thường. Chẳng lẽ... trong đó có chút cồn?

Thôi, giờ nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng ích gì. Dù thế nào thì cũng là cậu chịu thiệt. Nhân lúc người bên cạnh còn chưa tỉnh, cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Trì Vọng định bước xuống giường, nhưng vừa cử động, eo lại nhói lên đau đớn. "Phịch!" Một tiếng, cậu trượt chân và ngã xuống sàn. Dù không thấy đau nhiều, nhưng cảm giác tê dại lan khắp người. Cúi xuống nhìn, cậu mới phát hiện quần áo trên người đã bị lột sạch. Ngay cả quần cũng không còn sót lại.

Trì Vọng: “...”

Trì Vọng nhận ra trên cơ thể mình có nhiều dấu vết, ngay cả trên đùi trong còn có một dấu răng. Tuy không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy khó chịu. Tất cả đều dễ dàng nhận ra, và cảm giác này thực sự khiến cậu bực bội.

Cậu chống tay lên giường, nhìn lên, thấy một người đàn ông khác đang nằm trên giường, mắt nhìn cậu. Trì Vọng: “......”

Người đàn ông ngồi dậy, đôi mày nhíu chặt. Dù khuôn mặt vẫn đẹp trai, nhưng sự lạnh lùng và thái độ không vui rõ ràng hiện rõ. Cặp mắt đen sâu thẳm của anh ta như chứa đầy giận dữ, nhìn Trì Vọng chằm chằm.

Trì Vọng cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhận ra rằng bản thân mình nhìn qua có vẻ rất không thuần khiết. Cuối cùng, người này là người mà cậu đã giúp đỡ ngày hôm qua, và giờ lại lăn lộn cùng nhau. Quả thật, đây không phải là một tình huống buồn cười sao?

Cậu lo lắng người kia sẽ nghĩ mình lợi dụng tình thế để chiếm tiện nghi, nhất là khi tình trạng của Tư Hành đang như vậy.

Trì Vọng nghĩ đến việc giải thích, nhưng cảm giác rằng dù nói gì cũng sẽ rất giả dối. Sau khi nghĩ kỹ, cậu nhận ra rằng chính mình cũng là người chịu thiệt, vậy nên cậu chẳng cần phải cảm thấy quá tội lỗi, vì ít ra cậu cũng là người bị hại.

Vì thế, Trì Vọng cố giữ bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi, nhìn đối phương một cách tự nhiên, như thể chẳng có gì xảy ra, bình thản hỏi: “Vậy tôi có cần phải rời đi không?”

Khi cậu mở miệng, cậu mới nhận ra giọng mình khàn đặc, khiến cậu không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cậu đưa tay sờ cổ họng, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tạ Tư Hành im lặng, sắc mặt lạnh lùng, nhưng giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Không cần.”

Ánh sáng mặt trời từ khe cửa sổ chiếu vào, rọi sáng rõ ràng cảm xúc trên khuôn mặt của cả hai người.

Trì Vọng có thể thấy rõ ràng sự lạnh lùng trên mặt Tạ Tư Hành, nhưng cũng nhận ra sự tức giận mơ hồ hiện lên trong ánh mắt anh . Đôi mắt vì cơn giận mà trở nên sắc bén, nhưng nhanh chóng bị anh kiềm chế và biến mất.

Trì Vọng nhanh chóng quyết định, vội vàng tìm quần áo của mình. Áo thun nằm ở cuối giường, còn quần dài thì bị Tạ Tư Hành đè ép một bên ống quần. Trì Vọng cúi đầu kéo quần ra, nhưng quần lót thì không kịp mặc vào — chủ yếu là không thấy đâu cả. Cậu đành phải mặc quần dài và áo thun,  khô khan nói: “Tôi đi đây.”

Cậu không dám ở lại lâu, sợ bị đánh.

Trì Vọng không chờ Tạ Tư Hành phản ứng, nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ. Khi chuẩn bị ra khỏi cửa, cậu chợt nhớ đến bình nước khoáng mà Tạ Tư Hành đã cho mình, rồi lấy ra hai đồng xu từ trong quần, thả vào quầy bar.

Rồi cậu nghĩ đến điện thoại của mình, tìm kiếm một lúc và cuối cùng tìm thấy nó trên ghế sô pha.

Cửa chính mở nhẹ nhàng, Trì Vọng không dám để Tạ Tư Hành nghe thấy tiếng động.

Khi ra khỏi khách sạn, Trì Vọng mới có thời gian lấy điện thoại ra. Đêm qua, Lạc Liên Vân đã gửi cho cậu hơn 50 tin nhắn, nhưng cậu không kịp xem hết. Cậu lướt qua, chỉ dừng lại ở phần cuối cùng, rồi chợt cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang.

Cậu nghĩ một chút, dường như vì tham gia nhiều hoạt động của câu lạc bộ mà lại rơi vào tình huống này.

Giờ mới chỉ là sáng sớm, khoảng hơn 5 giờ, xe buýt vẫn chưa bắt đầu hoạt động, nên cậu đành phải gọi taxi về.

Khi về đến phòng ngủ, Trì Vọng cầm quần áo đi tắm, nhưng trong khi tắm, một vấn đề mới lại nảy sinh.

Đối phương không có bảo vệ, điều đó có thể dẫn đến những rủi ro tiềm ẩn.

Trì Vọng không muốn mạo hiểm, nhưng cậu thực sự gặp phải một tình huống xui xẻo. Tư Hành là một người đàn ông đẹp trai, lại rõ ràng là khách quen ở khách sạn . Điều này thật sự khiến cậu nghĩ sâu xa hơn. Nếu là một người có kinh nghiệm, thì không thể không nghĩ đến việc có thể có một số bệnh lây nhiễm.

Trì Vọng không thể không có ác ý phỏng đoán về đối phương, vì từ khi còn nhỏ, cậu đã phải làm việc ngoài giờ. Trong thời gian học trung học, kiếm một công việc lương cao và kiêm nghiệm đã rất ít, lại càng ít cơ hội để làm thêm. Cậu đã phải làm việc ở quán bar, đó đã là công việc khá tốt.

Trì Vọng đã làm việc ở đó suốt hai năm, gặp không ít anh trai và chị gái , cuộc sống thật sự rất loạn, cực kỳ loạn. Quan hệ một đêm là chuyện rất bình thường, và bệnh lây nhiễm cũng rất phổ biến. Những câu chuyện về chuyện đó, cậu nghe được rất nhiều, không dám mạo hiểm.

Trì Vọng tắm rửa một lúc lâu mới sạch sẽ. Cậu không cần phải nói về vết thương ở vùng nhạy cảm, tuy hơi sưng, nhưng thực ra không đau, chỉ là đi lại sẽ cảm thấy khó chịu vì cọ xát.

Sau khi tắm xong và mặc quần áo, Trì Vọng bước ra khỏi phòng tắm, nhưng chân vừa trượt, suýt chút nữa ngã. Cậu vội vàng đỡ cửa sổ để giữ thăng bằng, nhưng vô tình chạm phải một cây gai nhọn, khiến ngón tay bị thương và chảy máu.

Trì Vọng thở dài.

Trì Vọng đi lấy thuốc và băng dán, xử lý xong vết thương, rồi bò lên giường của Lạc Liên Vân, kiêu cậu ta dậy, “Tỉnh dậy đi.”

Lạc Liên Vân miễn cưỡng mở mắt, “…… cậu hôm qua đi đâu vậy?”

Trì Vọng hỏi: “Tìm được đối tượng chưa?”

Nghe thấy câu hỏi này, Lạc Liên Vân lập tức tỉnh táo, lộ ra nụ cười đắc ý, nói: “Chưa đâu, nhưng đã để lại phương thức liên lạc, có vẻ khá tốt.”

Trì Vọng lại hỏi: “Ngày hôm qua chúng ta uống cái nước trái cây đó tên gì?”

Lạc Liên Vân trả lời rất nhanh, “Cái đó là rượu trái cây, không đắt, các nữ sinh cũng thích uống, thẻ bài là TEMPT, loại của Đan Mạch.”

Quả nhiên! Trì Vọng: “…… Nhưng sao không thấy mùi rượu?”

Lạc Liên Vân: “Cho nên các nữ sinh mới thích uống, ngọt ngào như trái cây, Thư Đình Ngọc cũng thích uống, hôm qua đã lên mạng tìm mua và đặt 12 chai, hết 180 đồng, thật có lợi.”

Trì Vọng: “Ai.”

Lạc Liên Vân nhìn thấy Trì Vọng hiếm khi lộ ra vẻ mặt u sầu, không khỏi tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Trì Vọng đáp: “Không có gì.”

Chỉ là phải chi tiền mà thôi.

Cậu nhìn qua bảng thời khóa biểu dán trên tường, buổi sáng 9 giờ có lớp, bệnh viện mở cửa lúc 8 giờ rưỡi, nên cần phải xin nghỉ.

Bên kia, sau khi Trì Vọng rời đi, Tạ Tư Hành lại một lần nữa nằm xuống giường.

Tuy nhiên, tay anh tìm vào ổ chăn, lấy ra một chiếc quần lót nam hình vuông, trên đó còn in hình một con cừu hoạt hình.

Tạ Tư Hành: “……”

Anh ném chiếc quần lót xuống giường, ngồi dậy, khuôn mặt nhăn lại, vẻ mặt khó chịu.

Một lát sau, anh xuống giường, nâng chăn lên, chăn đệm đều dính đầy vết ướt, vì màu sắc là xám, nên vết ướt rất rõ ràng, huống chi còn có một số vết trắng đọng lại, sự tương phản giữa xám và trắng quá mức nổi bật.

Tạ Tư Hành không khỏi duỗi tay nhéo nhéo mũi.

Anh khom lưng, từ dưới giường lấy điện thoại, gọi cho Tả Thiên Tinh, khi đối phương nghe máy, anh liền nói: “Lăn lại đây.”

Tả Thiên Tinh nghe giọng điệu của anh cảm thấy có điều không ổn, nhìn qua đồng hồ, nhỏ giọng hỏi: “Mới 5 giờ sáng, có chuyện gì không?”

Tạ Tư Hành không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Tả Thiên Tinh: “……”

Cũng không nói rõ là ở đâu, sao tôi đến được?

Tả Thiên Tinh đành phải nhắn tin hỏi Tạ Tư Hành ở đâu.

Thỏ khôn có ba hang, Tạ Tư Hành còn nhiều chỗ để nghỉ ngơi, anh cũng không biết Tạ Tư Hành đang ở đâu.

May mà Tạ Tư Hành vẫn để ý đến hắn, gửi cho hắn địa chỉ.

Tả Thiên Tinh thật sự không nghĩ đến việc vào lúc này đi gặp Tạ Tư Hành. Giống như hắn đã nói với Tiêu Thừa Phong, Tạ Tư Hành thường xuyên thức trắng đêm, mất ngủ. Loại người này tính tình đương nhiên rất khó chịu.

Giống như Hàn Quốc, những người bị mất ngủ lâu dài cuối cùng sẽ nổi điên. Tạ Tư Hành thật ra còn khá ổn, người vẫn chưa điên, nhưng khi tính tình của anh ấy lên thì thật sự không thể chịu đựng nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play