Đêm hôm ấy tôi ngủ trong phòng nghỉ tại nhà khách công an. Để tiện cho việc liên lạc, tôi đã nhờ người ta mua giúp mình một chiếc điện thoại. Mặc dù điện thoại của tôi không quá cao cấp, nhưng chí ít vẫn nghe gọi được ổn định. Cô Khánh Minh bảo rằng đại sứ quán sẽ liên lạc với công an tại Việt Nam về việc đón công dân trở về nước, khi đón tôi sẽ có công an Việt Nam và nhân viên của đại sứ làm thủ tục. Nếu như gia đình tôi báo án, chắc chắn phía cơ quan điều tra sẽ thông báo thông tin này ngay cho người nhà. Tim tôi đập thật mạnh, nếu vậy thì chỉ trong nay mai bà nội tôi và chú Long sẽ biết tin. Không chừng, chú Long sẽ còn biết tin sớm hơn nữa, vì chính bản thân chú cũng là một chiến sĩ.
Sự phấn khích làm tôi đi đi lại lại trong phòng, trời đã về khuya nhưng tôi vẫn không sao ngủ nổi. Công an Trung Quốc cũng đề nghị tôi khai báo lại toàn bộ những gì tôi biết về nhà của thằng Ngụy lẫn hoạt động của lão Kiệm. Tôi nhớ đến đứa bé gái đã chết dọc đường khi tôi bị bọn thằng Ngụy bắt cóc, rồi cả cô gái bị bọn chúng cưỡng bức đến chết, ngay cả người phụ nữ màn thầu hỏng bị lão Kiệm làm nhục rồi chà đạp dưới đất giữa đêm đông tuyết đổ cũng hiện về trong đầu tôi. Thế là tôi gật đầu đồng ý ngay lập tức. Bởi vì tôi không muốn sẽ có thêm người nào rơi vào tình trạng kinh hoàng như thế thêm một lần nữa. Mải suy nghĩ, tôi ngủ quên lúc nào không biết.
Đêm hôm ấy, A Phong không hiện về, nhưng tôi nhìn thấy bà Vui, nhìn thấy bà Xuân đứng đợi tôi trên một khoảng sân đầy tuyết. Tôi khẽ giơ tay ra để chào hai người đàn bà xa lạ nhưng vô cùng gần gũi, thế nhưng họ chỉ nhìn tôi rồi lặng lẽ mỉm cười. Tôi ngây người ra nhìn họ. Cả hai bắt đầu khóc. Điều kỳ quái ở chỗ, từ khóe mắt của họ tuôn ra hai dòng huyết lệ đỏ ngầu, nổi bật giữa khung cảnh tuyết bay đầy trời. Tôi giật mình tỉnh giấc nhìn xung quanh. Vẫn là căn phòng ấm áp với ánh đèn ngủ màu nắng nhạt chiếu sáng. Tôi thở hắt ra một cái rồi lại nằm xuống, hình ảnh hai cái đầu của bố mẹ tôi mọc ra sau gáy của hai người lạ mặt kia, rồi hai người phụ nữ khốn khổ lại quanh quẩn trong trí óc của tôi.
Cách đây mấy tiếng đồng hồ, khi còn đang kể lại tường tận hành trình bị bắt cóc, tôi đã quyết định không nói gì tới hai người quái lạ tôi gặp trên xe bus. Tôi biết chắc một điều, phía công an hay đại sứ quán khó mà có thể tin được trên đời lại có chuyện trùng hợp đến mức, tôi bị bắt cóc sang Trung Quốc lại có thể tận mắt nhìn thấy vong hồn của bố mẹ mình bám theo hai người khác.
Thông tin về cái chết của bố mẹ tôi quá ít ỏi, tôi còn nhớ rằng cơ quan điều tra đã từng đặt giả thiết có thể người giết bố mẹ tôi phải là người rất quen thuộc với tình hình của gia đình tôi lúc ấy thì mới có thể sát hại dứt khoát đến như vậy. Điều này không phải là không có lý, vì đêm bố mẹ tôi mất, căn nhà trọ không có một người khách nào. Nếu như có khách, chưa chắc âm mưu giết người đã thành.
Tôi nằm xoay người sang một bên, hai tay khẽ di vào huyệt thái dương để cho cơn nhức nhối trong đầu vơi bớt. Việc quan trọng trước mắt bây giờ là phải về được Việt Nam an toàn, sau đó mới tính đến việc tìm hiểu cái chết của bố mẹ. Ngay từ lúc còn nhỏ, tôi đã coi đó là mục tiêu cả đời. 
........................................

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play