Trăng sánh nhô cao, màn đêm thăm thẳm. Giữa khu rừng sau núi, ánh trăng xuyên qua khe hở của những tán cây, chiếu lên miệng giếng. Có một đoạn dây thừng đang thòng xuống giếng, không ngừng giật giật.
Tiểu Thực nắm chắc sợi dây thừng, ghì chặt, lấy đà leo xuống dưới. Đầu gối đã chìm trong nước, cảm giác lạnh giá còn hơn cả băng tuyết. Cậu rùng mình, cố kìm nén con run rẩy, tiếp tục leo xuống. Miệng giếng không rộng, dùng hai chân đạp lên thành để leo xuống cũng không có gì khó. Khi mực nước đã ở ngang ngực, Tiểu Thực hít sâu một hơi, ngụp xuống nước.
Cảm giác lạnh giá lên đến cực độ, tiếng nước ù ù lọt vào trong tai. Dựa theo ánh đèn pin đeo trên trán, Tiểu Thực nheo mắt lại, cố gắng quan sát xung quanh. Xuống thêm chừng ba, bốn mét, quả nhiên thấy một cánh cửa. Tần Thu và Phương Hồng Khanh mỗi người đang ở một bên cửa, cố gắng đẩy hai đầu cánh cửa đá. Tiểu Thực vội lách vào khe hở ở chính giữa. Thấy cậu đã chui qua, Tần Thu và Hồng Khanh đồng thời buông tay, hai phiến đá phát ra tiếng vang nặng nề trong nước, từ từ khép lại.
Điều khiến Tiểu Thực không thể tưởng tượng được là ngay khi cánh cửa đá khép kín, mực nước trong đường hầm lập tức giảm xuống. Chỉ trong tích tắc, đường hầm không còn một giọt nước.
Nãy giờ nín thở đến suýt ngạt, Tiểu Thực vội vàng hít thở, cơ thể cũng dẫn ấm áp trở lại. Cậu dùng ngón tay ngoáy nước trong lỗ tai ra, nghe thấy Phương Hồng Khanh ở bên cạnh cảm thán: “Hệ thống dẫn và thoát nước quá hoàn hảo!” Nói xong, hắn đi đến bên bức tường, chiếu đèn pin lên vách đá. Sau đó, hắn gõ gõ vào bức vách, rồi lại đá vào chân tường. “Các phiến đá được gắn kết vô cùng khít khao, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bị bước thấm vào, nhưng lại không có mẫu hoa văn trang trí nào, dường như quá đơn giản. Tôi nghĩ, có lẽ đường hầm này là nơi chuyên dùng để dẫn thoát nước.”
Tần Thu giơ đèn pin, chiếu thẳng về đằng trước, tia sáng chưa lan ra được bao xa đã bị bóng đen thăm thẳm nuốt chửng. Ba người tiến lên, Tần Thu đi đầu tiên, Tiểu Thực tự giác đi cuối cùng, cẩn thận bước đi trong bóng tối mịt mùng.
Đường hầm tối đen im ắng vô cùng, Tiểu Thực có thể nghe rõ tiếng gót giày của ba người gõ trên mặt đất. Tiếng vang u u vọng lại. Khoảng cách giữa hai vách tường ước chừng khoảng hai mét, nhưng chiều sâu không thể đoán được. Cánh cửa đá có khắc hình móng rồng ở sau lưng dần dần biến mất trong bóng tối. Tiểu Thực không khỏi thắc mắc: “Hồng Khanh, hai anh đã dùng cách gì để mở cái cửa đó vậy? Nhanh thật đấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play