Tần Thu đứng trên nóc nhà, thả dây thừng xuống, kéo Phương Hồng Khanh lên. Phương Hồng Khanh đã dùng một mảnh vải đen trùm kín mái tóc bạch kim. Hắn ngồi ở góc mái hiên, nơi có bức tượng điêu khắc che chắn, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra có người nấp ở nơi này. Sắp xếp nơi ẩn nấp cho Phương Hồng Khanh xong, Tần Thu lại nhảy xuống khỏi nóc nhà. Y chạy vài bước trên hành lang, bỗng nhảy lên một cái, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Tiểu Thực choáng váng, kinh ngạc kêu lên “Ông chủ biến mất rồi” , trong tai nghe liền vang lên tiếng cười khe khẽ của Phương Hồng Khanh: “Bị sói tha mất rồi!”
Một tiếng hừ lạnh lùng quen thuộc vang lên trong tai: “Phương Hồng Khanh, cậu có hứng thú với mấy trò đùa con nít như vậy, sao không đi làm thầy trông trẻ đi? Ngoan ngoãn chăm trẻ, đỡ phải gây chuyện!”
Nghe câu nói của bạn, Phương Hồng Khanh lập tức cười đáp trả: “Ôi chà, nói đến chăm sóc người khác, Tần Thu anh mà nhận đứng thứ hai, không ai dám tự xưng thứ nhất. Nghề giữ trẻ vinh quang vĩ đại như vậy, ngoài anh ra, còn ai có thể đảm đương?”
Sau nửa giây im lặng, trong tai nghe lại vang lên tiếng cười lạnh: “Cậu bạn nhỏ, rốt cuộc cậu cũng tự biết thân biết phận rồi đấy!”
Phương Hồng Khanh nhất thời bí thế, ngượng ngùng ho khan một tiếng. Tiểu Thực “Này, này” hai tiếng: “Hai người đấu võ mồm thì cứ đầu, đừng có lôi cả tôi vào chứ!” Dù sao đi nữa, nghe thấy giọng nói của Tần Thu, Tiểu Thực cũng yên tâm. Nhưng cậu lập tức cảm thấy tò mò, vội giơ ống nhòm lên, nhìn về chỗ Tần Thu biến mất, bèn thấy phía trên hành lang có một cái bóng màu đỏ đang ngồi. Thì ra Tần Thu đã nhảy lên xà ngang, yên vị trên đó.
Đêm dần khuya, gió núi thổi đến từng cơn. Ba người đều ở yên trong chỗ nấp, cùng chờ đợi ánh trăng lên cao, nhẹ nhàng tán gẫu câu được câu chăng. Tiểu Thực chợt cảm thấy khâm phục những thiết bị công nghệ cao thời hiện đại, có chiếc tai nghe Bluetooth này, chỉ cần ở trong khoảng cách một trăm mét đổ lại, ba người có thể dễ dàng trò chuyện.
Dần dần, trong sân vang lên tiếng người. Đó là những nhà sư đã niệm kinh tối xong, đi ngang qua sân, trở về phòng ngủ. Tiểu Thực không khỏi hồi hộp, ngồi yên không động đậy, đến thở mạnh cũng không dám, sợ có người nhận ra điều khác thường, phát hiện trên cây có người. Tuy nhiên, tình huống đó không hề xảy ra. Sau khi các nhà sư đi qua, đình viện lại trở về trạng thái im lìm vắng vẻ, chỉ có tiếng lá cây xào xạc mỗi khi cơn gió thổi đến. Thi thoảng lại có một chiếc lá bị gió thổi rụng sượt qua mặt Tiểu Thực, khiến cậu đau nhói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play