Thì ra, vừa rồi thấy đám trộm mộ như quân lính chạy tán loạn, không còn tâm trí nào để chống cự sự tấn công của hai con quái điểu, Tần Thu hiểu rằng mọi người không thể cùng lúc đi qua con đường núi nhỏ hẹp này, bởi vì rất có thể họ sẽ bị đám quái điểu ném xuống vách núi, từng người từng người một, và trử thành thức ăn cho chúng. Không nghĩ ngợi nhiều, y giật ngay lấy khẩu súng và ba lô đeo trên vai của một gã trộm mộ. Cơn cuồng phong nổi lên, y biết đó chính là đám quái điểu tập kích bất ngờ. Y đứng thật vững, uy nghiêm bất động, đợi đến lúc lũ quái điểu dồn hết lực tấn công về phía mình, y mới dùng ba lô ném về phía luồng khí đang xộc đến, móc được chiếc ba lô vào đầu một con quái điểu. Trong phút chốc, y lan người trên mặt đất, nhắm vào chiếc ba lô trên trời, bắn một phát.
Tiếng nổ rền vang khắp núi rừng, thậm chí còn lấn át cả tiếng thác ầm ầm như sấm. Một luồng hơi nóng phát ra từ đỉnh núi, cuồn cuộn tràn đến. Tần Thu muốn nhảy xuống nước nhưng không còn kịp nữa, chỉ có thể phó mặc cho số phận. May mắn thay tia lửa không bắn vào người y. còn lũ quái điểu đã bị nổ tung trên không cùng chiếc ba lô, tạo thành một quả cầu lửa, rơi thẳng xuống đáy hồ.
Trải qua trận ác chiến này, đám thuộc hạ của lão già họ Triệu chỉ còn năm người, trong đó một nửa đã bị thương. Thấy lũ quái điểu đã bị Tần Thu giải quyết, mọi người mới dần trấn tĩnh lại, không còn cuống cuồng leo lên núi nữa. Ngay cả ông chủ Triệu cũng khiếp đảm hồn vía, thở hổn hển hơn nửa ngày mới huơ thiết bị kích hoạt bom trong tay lên, ám chỉ “Đừng hòng chạy!”. Ba người sớm biết lão già này lòng dạ hiểm độc, cũng chẳng hi vọng lão biết ơn mà đền đáp, không thèm liếc lão lấy một lần, cùng nhau ngồi quây lại một chỗ nghỉ ngơi.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi bên hồ, dường như tất cả đã trở lại yên bình. Phương Hồng Khanh kẹp đèn pin vào nách, giúp Tần Thu xử lí vết thương trên người. Tiểu Thực thì dùng quần áo lau khô tóc. Lúc nãy lo lắng quá, quên hết mọi chuyện, đến bây giờ cậu mới cảm giác toàn thân ướt đẫm, lạnh gần chết. Phương Hồng Khanh ngừng tay, cởi áo khoác của mình đưa cho Tiểu Thực, sau đó lại cẩn thận băng bó cho Tần Thu.
Tiểu Thực vắt khô nước trên quần áo, vội vàng mặc áo khoác, rất lâu sau mời kìm được sự run rẩy. Cậu kể lại cho Phương Hồng Khanh và Tần Thu nghe cảnh tượng dưới nước mà đến giờ vẫn còn khiến cậu cảm thấy khiếp sợ. Đang nghe, Phương Hồng Khanh bỗng nhíu mày. “Ý cậu nói, dưới đáy hô có một đường hầm thông đến một hang động khác?”
“Ừm.” Tiểu Thực nặng nề gật đầu. Phương Hồng Khanh trầm tư một lát, lại hỏi: “Đường hầm ấy là tự nhiên hay do con người tạo ra?”
Tiểu Thực không hề nghĩ tới chi tiết này. Cậu cố gắng nhớ lại. Lúc bị dòng nước xiết kéo xuống đáy hồ, cậu hoảng hốt bơi đúng vào trong hang động. Lúc từ trong động bơi ra, cậu đã cắm cây côn thép xuống đáy hồ…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT