Dừng một chút, Phương Hồng Khanh nói tiếp: “Cuối triều Đường, nông dân khởi nghĩa, bốn mươi vạn tướng sĩ của đội quân Hoàng Sào định đào khoét Càn Lăng, cũng bị gió mưa ngăn trở, không thể tìm được lối vào. Những năm đầu của thời kì Dân Quốc, quân phiệt hỗn chiến, trộm mộ trở thành phong trào, lãnh đạo Quốc Dân Đảng là Tôn Liên Trọng mượn danh nghĩa bảo vệ Càn Lăng, dẫn thuộc hạ đóng quân ở đó, ra lệnh cho binh sĩ dùng súng ống đạn dược thật để diễn tập quân sự, thực chất là khai quật Càn Lăng. Binh lính dùng thuốc nổ để phá rất nhiều nơi, nhưng tuyệt nhiên không tìm được cửa mộ. Sau đó, lúc binh lính đang mù quáng đào bới, bỗng nhiên giông tố nổi lên mấy ngày không dứt, trong quân doanh bắt đầu lan truyền lời đồn Võ Tắc Thiên trên trời hiển linh…”
Phương Hồng Khanh nhắm mắt lại, phỏng đoán: “Trong miếu Bắc Nhạc này, nổi tiếng nhất là bức tranh Thiên cung đồ của hóa thánh Đường triều Ngô Đạo Tử trong điện Đức Ninh. Trên bức tường phía đông là bức Vân hành vũ thi, vẽ các vị thiên thần, địa chi đang hô mưa gọi gió; ở bức tường phía tây là bức Vạn quốc hàm ninh, vẽ cảnh chúng thiên thần thắng lợi trở về. Ông chủ Triệu, ông nói bức tranh này là mấu chốt, khiến tôi nghĩ ngay đến chuyện mưa gió hoành hành, không cách nào xâm nhập được Càn Lăng.”
Ông chủ Triệu nhếch môi, cười ha hả, nói: “Có tiểu gia cậu dẫn đường, đúng là trời giúp ta! Lần trước, ở phố cổ Hàm Dương, ta có kiếm được một cuốn sách cũ rách, trong đó nhắc đến việc Ngô Đạo Tử từng được gặp Viên Thiên Canh, người đã tu tiên đắc đạo, do đó biết được bí mật của Càn Lăng. Ta muốn đến thử vận may xem sao…”
Phương Hồng Khanh nắm chặt bàn tay, lớn tiếng nói: “Ông chủ Triệu, ông nghĩ kĩ rồi chứ? Càn Lăng này chính là quốc bảo! Kể từ khi được phát hiện vào năm 1958 đến nay, ngay cả nhà nước cũng không dám khai quật địa cung! Dựa vào trình độ kĩ thuật hiện tại của chúng ta, nếu khai quật địa cung sẽ khiến cho những bảo vật quốc gia ấy bị tổn hại!”
“Bảo vật quốc gia?” Ông chủ Triệu hừ lạnh một tiếng, híp mắt lại. “Có được một tỉ thì ngay đến vợ con, ta cũng có thể bán được, huống chi mấy thứ bảo vật quốc gia! Đào lăng bà lão đó lên, lấy đại hai món cũng đủ xài suốt ba đời, không cần lo nghĩ gì. Đến lúc đó, ta ra nước ngoài hưởng phúc, cần gì để ý đến cái gọi là bảo vật quốc gia nữa!”
Nghe ông chủ Triệu nói, Phương Hồng Khanh giận đến run người. Tần Thu liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nói đạo lí với loại người như thế là gì cơ chứ! Phương Hồng Khanh, cậu bớt ngây thơ đi!”
Ông chủ Triệu lại hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn về phía Tần Thu, trong mắt hiện lên sát ý. Tần Thu không hề kinh sợ, dường như chỉ cần liếc lão ta thêm một giây thôi cũng cảm thấy dơ bẩn, bèn nhìn Phương Hồng Khanh, mắng: “Cái tên xui xẻo này, sao lại đạp phải vũng nước bẩn như thế!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play