Chung Khả mở to đôi mắt mơ màng, nhìn ra cửa sổ. Mây đen trĩu nặng mấy ngày đã tan, nắng rọi vào phòng đem theo chút hơi ấm, nhưng chưa đủ xua đi giá lạnh ngày đông, cô lại rúc đầu vào chăn, tiếp tục say giấc nồng. Dọn đến nhà họ Lục đã được một năm, cứ ngày nghỉ là cô ngủ nướng, vì bình thường bận bịu toàn thiếu ngủ.

Chung Khả 21 tuổi, là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp. Đam mê lồng tiếng từ thuở còn thơ, cô thường tắt tiếng ti vi, tưởng tượng mình là nhân vật chính trong phim truyền hình hoặc hoạt hình, vừa xem phim vừa đọc lời thoại tự biên. Lên đại học, cô tham gia câu lạc bộ lồng tiếng online Nguyệt Ngâm, rồi trở thành diễn viên lồng tiếng trên mạng. Trong khoảng thời gian đó, Chung Khả thu âm kịch truyền thanh và sách nói, thỉnh thoảng lồng tiếng cho nhân vật trong trò chơi điện tử. Nhờ năng khiếu biểu diễn bẩm sinh và chất giọng đặc biệt, cô khá nổi tiếng trên mạng. Sau khi tốt nghiệp, Chung Khả đến Thượng Hải, vì ở đây có Duyệt Âm, công ty lồng tiếng hàng đầu Trung Quốc. Có công mài sắt có ngày nên kim, hơn một năm sau cô hoàn thành xuất sắc kì tập huấn của công ty và trở thành thực tập sinh, chính thức đặt chân vào con đường lồng tiếng chuyên nghiệp.

Nhưng con đường này không dễ dàng như Chung Khả tưởng. Nghề lồng tiếng cạnh tranh vô cùng khốc liệt lại không được đánh giá cao, thu nhập thực tế khá thấp. Đặc thù của nghề là thời gian làm việc không cố định, nhiều lúc phải thu âm xuyên đêm do lượng công việc quá tải. Duyệt Âm hiện đặt trọng tâm vào mảng hoạt hình, một mảng khá mới lạ với người quen thu âm kịch truyền thanh như Chung Khả. Cô thường không nắm bắt được tâm trạng nhân vật, phải thu âm nhiều lần mới xong một câu thoại khiến thời gian làm việc càng tăng lên. Ngoài sức ép của cường độ công việc, Chung Khả còn phải chịu áp lực từ cuộc sống. Một mình bươn chải, muốn ổn định ở thành phố sống vội như Thượng Hải bắt buộc phải có nền tảng kinh tế. Vấn đề đầu tiên khiến cô phiền muộn là việc thuê nhà. Thượng Hải tấc đất tấc vàng, một căn hộ đơn có nhà bếp và vệ sinh riêng phải ngốn đến nửa tháng lương của Chung Khả. Cô chạy đôn chạy đáo để tìm thuê một nơi có giá cả hợp lý. Một năm trước, giữa lúc sắp nản lòng, Chung Khả bỗng nhìn thấy mẩu quảng cáo cho thuê phòng trên báo.

Quảng cáo nằm ở một góc tờ báo, không bắt mắt lắm, chỉ có vài dòng cô đọng súc tích, đại ý là dinh thự ở quận Thanh Phố có phòng trống cho thuê, giá rẻ đến bất ngờ. Sau một hồi mừng rỡ, Chung Khả bắt đầu sinh nghi. Quận Thanh Phố dù rất xa nội thành, nhưng tiền cho thuê không thể rẻ đến mức đó chứ. Chung Khả lên mạng tìm thông tin về dinh thự. Gia đình họ Lục đang sống trong dinh thự đó, nên nó được gọi là “Dinh thự Lục gia”. Dinh thự nằm trong công viên Hồ Tâm ở quận Thanh Phố, nhưng công viên hiện đã đóng cửa. Gia đình họ Lục thì đầy bí ẩn và gần như cách biệt với đời. Có tin đồn các thế hệ nhà họ chỉ sinh con trai, chưa từng sinh con gái. Lại có tin đồn cái hồ gần nhà họ có quái vật ăn thịt người, rồi buổi tối vào công viên có thể nghe thấy tiếng khóc ngằn ngặt của trẻ sơ sinh... Toàn những tin đồn rùng rợn, nhưng giờ đã nhận được thông báo trúng tuyển của Duyệt Âm, Chung Khả phải tìm ngay chỗ ở thích hợp, phải có chỗ ngủ hằng ngày, cô không rảnh để lo lắng nhiều quá, nên quyết định đi xem phòng trước.

Hôm ấy, Chung Khả khoác áo choàng lông nâu nhạt, mặc váy liền trái mùa và tất dài màu đen họa tiết hoa xinh xắn, đi bốt ngắn màu đen. Để ngừa lạnh, cô đeo chụp tai bằng lông trắng muốt, hơi giấu cằm vào khăn quàng cổ. Cả người nom như cục lông xù, cực kì dễ thương.

Chung Khả có gương mặt phúng phình như trẻ con, làn da trắng trẻo căng mịn. Cô cận thị nên thường đeo kính gọng tròn khá to. Tóc xoăn tự nhiên bồng bềnh trong gió, ánh lên màu nâu nhạt thanh nhã, mái cắt bằng gọn gàng nhìn đáng yêu vô cùng.

Vì làm việc bằng giọng nói, Chung Khả chú ý đến cổ họng hơn là phục sức bên ngoài. Cũng như nghệ sĩ piano luôn cố gắng bảo vệ ngón tay, Chung Khả tuyệt đối giữ cho cổ họng không viêm nhiễm khàn tiếng, đặc biệt là vào mùa dễ cảm lạnh như hiện tại. Từng có đồng nghiệp lồng tiếng, vì viêm họng không thể tham gia buổi thử giọng cho phim điện ảnh nên lỡ mất cơ hội tốt để phát triển.

Vạch xong lộ trình, Chung Khả lên tuyến tàu điện ngầm Số 2, ngồi từ Đường 1 Công viên Trung Sơn đến ga cuối. Trên tàu có gã đàn ông phệ phạc bụng tròn vo, bộ dạng như otaku* bắt chuyện với cô, xin kết bạn WeChat, nhưng Chung Khả phũ phàng từ chối. Xuống tàu điện, cô bắt tiếp xe buýt đến Thanh Phố. Xe chạy dọc con đường hẻo lánh, hai bên mênh mông ruộng đất, mất ba mươi phút mới đến bến. Chung Khả mệt mỏi bước xuống. Hành trình này xa xôi hơn cô tưởng. Ngước mắt nhìn quanh chỉ thấy biển báo điểm dừng xe buýt đứng lẻ loi bên đường cái vắng vẻ, chẳng có công trình kiến trúc nào ngoài vài ngôi nhà lúp xúp. So với nội thành ồn ã, nơi này hoang vu đến đáng sợ.

Chung Khả mở điện thoại tra bản đồ, thấy phải một quãng nữa mới đến công viên Hồ Tâm, cô đã chực bỏ cuộc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cất công tới đây rồi thì cứ nên xem phòng ốc thế nào hẵng, Chung Khả đành đi tiếp, tất nhiên là đi bộ.

Mười phút sau, một hàng rào đen xuất hiện trước mặt, chính giữa hàng rào là cổng sắt lớn. Bảng đồng gắn ở cổng đề sáu chữ “Công viên Hồ Tâm Thanh Phố”. Cổng sắt lắp khóa điện tử, Chung Khả kéo mạnh ra nhưng không mở được, thấy trên cổng có nút ấn giống chuông cửa, bên cạnh có camera và thiết bị liên lạc nội bộ, cô chần chừ một lát rồi đưa tay bấm chuông.

“Xin chào, ai thế ạ?” Từ liên lạc nội bộ vang ra giọng một cô gái trẻ, nghe rất lịch thiệp.

“Ơ...” Chung Khả ấp úng. “Xin... xin chào, tôi đọc được quảng cáo cho thuê phòng trên báo...” Chưa dứt lời đã nghe tiếng “cạch”, cổng sắt tự động mở ra.

“Mời vào.” Liên lạc ngắt.

Tiếp khách thoải mái nhanh gọn thật. Chung Khả dè dặt bước vào, cảm thấy hơi hồi hộp. Cô đi men theo con đường quanh co, vào sâu bên trong công viên Hồ Tâm. Công viên hơn trăm mẫu đất vốn là khu giải trí cao cấp vào những năm 1990, nghe nói ông chủ đầu tiên là Lục Vũ Quốc, chủ nhân nhà họ Lục khi đó.

Lục Vũ Quốc sinh năm 1926, thời chiến làm việc ở thư viện do Dân quốc xây dựng, đến thời cộng hòa nhân dân thì cưới vợ, sinh con trai trưởng Lục Nhân. Những năm 1960, bà vợ không may mắc bệnh qua đời, Lục Vũ Quốc cưới diễn viên Hỗ kịch* Ngô Miêu làm vợ kế. Lục Vũ Quốc vô cùng yêu chiều Ngô Miêu, không lâu sau khi kết hôn, bà lần lượt sinh cho ông hai người con trai là Lục Nghĩa và Lục Lễ.

Lục Vũ Quốc là người tay trắng lập nghiệp, ăn nên làm ra nhờ kinh doanh lông thú và quần áo. Năm 1978, chính sách cải cách mở cửa càng giúp sự nghiệp của ông thuận buồm xuôi gió. Trong vòng hai năm, ông sáng lập nhãn hiệu thời trang riêng, đủ sức cạnh tranh với các nhãn hiệu hạng hai, hạng ba quốc tế hồi đó.

Những năm 1980, giữa hồi thịnh vượng phát đạt nhất, Lục Vũ Quốc mua lại dinh thự từng là thư viện ông làm việc lúc trước. Gần dinh thự có cái hồ mang tên rất lạ là hồ Thai. Cả nhà chuyển vào ở, đây cũng là lúc Lục Văn Long chào đời. Những năm 1990, Lục Nghĩa và Lục Lễ sinh con trai là Lục Triết Nam và Lục Hàn Băng. Gia đình ba đời chung sống trong cơ ngơi bề thế, cũng chính là Dinh thự Lục gia ngày nay.

Nhưng không lâu sau, lúc gần 70 tuổi, Lục Vũ Quốc đột nhiên bán đứt nhãn hiệu đã khổ công gây dựng cùng toàn bộ cổ phần công ty thời trang do một tay ông sáng lập. Ông dùng số tiền ấy để mua phần đất quanh dinh thự và mất vài năm để xây công viên Hồ Tâm chỉ phục vụ người giàu. Cứ như vậy, Lục Vũ Quốc tuyên bố rút lui khỏi ngành thời trang để an hưởng tuổi già ở đây.

Công viên có các loại hình thư giãn giải trí như sân golf, nhà hàng cao cấp, khách sạn xa hoa, nhà treo nghỉ mát độc đáo, đu quay trên nước... Nhưng mộng đẹp không lâu, suy cho cùng thời bấy giờ chẳng mấy ai giàu có, công viên Hồ Tâm thua lỗ phá sản, đành phải bỏ hoang. Hiện tại, chỉ còn Dinh thự Lục gia nằm lẻ loi ở đó.

Năm 2012, Lục Vũ Quốc qua đời, hưởng thọ 86 tuổi. Ngô Miêu tuổi gần 70 trở thành tân chủ nhân nhà họ Lục và quản lý mọi việc trong gia đình.

Thông tin Chung Khả tìm hiểu trước khi đến đây đại khái là như thế. Cô có cảm giác gia tộc này nằm sau một bức màn bí ẩn. Có rất nhiều câu đố không lời giải, ví như tại sao Lục Vũ Quốc đột nhiên rút lui khỏi ngành thời trang? Tại sao ông ta mua phần đất quanh dinh thự? Tất nhiên hiện tại Chung Khả không rảnh hơi quan tâm đến những điều này, cô chỉ muốn nhanh chóng xác định thuê phòng ở đây có đáng tin cậy hay không thôi. Hai bên lối đi là đồng cỏ heo hút, cỏ dại héo khô phủ vàng mặt đất, lác đác vài thân cây trông như đám bù nhìn rơm vô hồn.

Băng qua một khoảng sân rộng, Chung Khả trông thấy vài kiến trúc tan hoang cũ kĩ. Một trong số đó trước đây là hội quán sân golf nhưng giờ đã bỏ không, các điểm phát bóng um tùm cỏ dại, tường bao đổ nát, dùng từ “phế tích” cũng không sai. Chung Khả còn ngờ mình đến nhầm chỗ, không sao tưởng nổi nơi này từng là công viên cao cấp và giờ đây vẫn có người ở.

Đi hết khoảng sân, băng qua một con dốc thoai thoải thì đến trung tâm công viên, trước mặt hiện ra một hồ nước mênh mông. Nước hồ lóng lánh dưới nắng, mặt hồ phủ sương mỏng mờ ảo. Xa xa có cầu treo dẫn thẳng đến khung sắt lớn hình tròn dựng giữa hồ, hẳn là giàn đu quay trên nước đã dỡ bỏ.

Nhìn từ xa, hồ nước có dáng phôi thai cuộn tròn trong tử cung, phải chăng là nguồn gốc cái tên? Hồ Thai ngày đông giống hệt đứa trẻ sơ sinh khổng lồ nằm nghiêng mình giữa đất trời, cỏ cây xung quanh úa tàn chết rũ y như thể bị đứa trẻ tham lam này hút sạch chất dinh dưỡng. Ngay chỗ bụng “phôi thai” là tòa dinh thự theo phong cách phương Tây cổ điển. Nhìn từ trên xuống, dinh thự như nửa đoạn dây rốn kéo ra từ bụng thai nhi.

Chung Khả bước đến gần, mặt đất hơi trơn, đôi bốt ngắn lấm bùn khiến người ưa sạch sẽ như cô cảm thấy hơi khó chịu. Cuối đoạn đường này là đích điểm của hành trình, Dinh thự Lục gia.

Thực sự có người sống ở đây ư? Nhìn dinh thự ba tầng trước mắt, Chung Khả thầm cảm thán. Dinh thự sơn màu đỏ rượu, mỗi tầng đều có rất nhiều cửa sổ. Bên ngoài một số ô cửa có ban công nhỏ dựng cột La Mã cẩm thạch, trông khá lộng lẫy.

Phong cách kiến trúc chiết trung* châu Âu phổ biến thời Dân quốc làm dinh thự toát lên vẻ giàu sang. Các cột trang trí màu trắng cùng với dãy tường chạm nổi tạo nên bộ khung cơ bản của ngôi nhà. Chung Khả ngắm một lượt toàn bộ dinh thự, nhà riêng mà bề thế như khách sạn, chỉ hiềm lâu ngày không tu sửa nên hơi cũ, có nhiều vết nứt và mảng loang lổ. Hơn nữa, dinh thự nằm ở nơi bốn bề hẻo lánh nên khiến người ta có cảm giác hoang vu dù đang ban ngày.

Ở cửa chính có bậc thềm hình bán nguyệt, Chung Khả rón rén bước lên, định nhấn chuông thì cửa đôi đã mở ra như biết rằng khách đến. Người mở cửa là phụ nữ, mặc bộ đồ màu đen xen trắng.

“Cô là khách thuê phòng ạ?” Người đó dịu dàng hỏi, chính là giọng vang ra từ thiết bị liên lạc nội bộ ban nãy.

“Ở... Chào chị, vâng...” Chung Khả đưa mắt quan sát, người này xinh xắn, cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, chưa đến ba mươi tuổi. Trông cách ăn mặc chắc là người giúp việc ở đây.

“Phiền cô nhấc chân lên ạ.” Giúp việc cầm khăn, ngồi xổm xuống.

“Dạ...” Chung Khả nhìn bùn đất trên bốt, ngại ngùng nhấc chân lên. Giúp việc nắm cổ chân cô, dùng khăn lau bùn trên bốt, lau xong thì gấp gọn khăn, đứng dậy chìa tay, “Mời cô vào.”

“Cảm ơn.” Chung Khả gật đầu, liếc nhanh đôi bốt sạch bong dưới chân.

Giúp việc dẫn Chung Khả vào phòng khách. Căn phòng mang gam màu thẫm, bài trí theo phong cách hiện đại hơn so với bề ngoài dinh thự, đồ nội thất tinh xảo, sàn lát gỗ tự nhiên hình như mới đánh sáp, giẫm bốt lên cảm thấy hơi trơn. Giữa phòng là bộ sofa kiểu Âu kê quanh bàn trà gỗ tử đàn, bên dưới trải thảm dày. Bức tường dối diện cửa vào treo ti vi màn hình tinh thể lỏng 80 inch, dưới ti vi là lò sưởi bằng đá kiểu Tây. Trần treo đèn chùm thủy tinh lấp lánh chói mắt. Mé Bắc phòng khách có cầu thang lên tầng hai.

Giúp việc xuống bếp rót cốc nước ép hoa quả cho Chung Khả, dặn cô ngồi chờ ở sofa, rồi đi lên tầng.

Phòng khách rất ấm, Chung Khả cởi chụp tai và khăn quàng, uống một ngụm nước ép. Trong lúc chờ đợi, cô mải mê ngắm nghía xung quanh. Xa hoa hơn cô tưởng, không ngờ ngoại ô Thượng Hải lại ẩn giấu một gia tộc giàu có nhường này. Sao giá thuê phòng lại thấp như vậy nhỉ! Phòng khách trống trải yên tĩnh càng kích thích suy tưởng miên man, trong đầu thình lình nhảy ra cụm từ “ngôi nhà ma ám” làm Chung Khả bất giác rợn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play