Khoảng năm phút sau, một người đàn ông từ trên tầng đi xuống, bước chân thình thịch nặng nề. Nhác thấy người đó, Chung Khả suýt hét lên, “Ấy!? Anh là...”

“A!” Người nọ cũng ngạc nhiên, “Là em gái à.”

Chính là người bắt quen trên tàu điện ban nãy, thân hình phốp pháp, không cúi đầu vẫn thấy rõ nọng cằm, khiến người ta liên tưởng đến nhân vật “mặt thịt ngang phè”* dưới ngòi bút của Lỗ Tấn. Cái bụng tròn vo đẩy căng phồng lớp áo khoác họa tiết hoạt hình, chân cong chữ bát không thể sải bước quá dài.

“Khéo thật đấy...” Gã cười toét miệng, “Thảo nào lúc trên tàu điện tôi đã thấy em gái rất giống.”

Chung Khả gượng gạo hỏi, “Sao anh lại ở đây?” Lòng lại thầm thắc mắc “lúc trên tàu điện đã thấy rất giống” nghĩa là sao, chẳng lẽ trước kia gã từng gặp mình?

“Sao tôi lại ở đây? Ha ha ha ha.” Gã đàn ông nặng nề bước đi rồi ngồi phịch xuống sofa. “Quên giới thiệu với em gái, tôi tên là Lục Triết Nam, nhà ở đây.”

“Ừm... Đừng gọi tôi là em gái, được không? Tên tôi là Chung Khả... Xin lỗi đã bất lịch sự với anh trên tàu.” Ai mà ngờ cô tình cờ gặp người nhà họ Lục dọc đường. Lục Triết Nam có lẽ là con trai của Lục Nghĩa.

“Không sao,” Lục Triết Nam phẩy tay, “Không ngờ tôi với em gái... Xin lỗi, với cô Chung Khả lại có duyên như vậy.”

“Nhưng sao khi nãy anh xuống tàu trước, đã thế còn đến đây sớm hơn tôi?”

“À à, tôi đi triển lãm truyện tranh, định bảo tài xế đến đón, nhưng quanh triển lãm kẹt xe ghê quá, đành bắt một chặng tàu điện rồi dặn bác tài chờ ở ga sau. Vậy mà gặp được cô, hay thật đấy.”

Chung Khả không thích cái giọng bông lơn này, ngày sau mà sống chung dưới một mái nhà thì cũng khó tiêu hóa đây.

“Cô muốn thuê phòng hả?” Cuối cùng Lục Triết Nam cũng vào chuyện chính, “Tôi dẫn cô lên tầng xem thử nhé?”

“Vâng.” Chung Khả đứng dậy, cảm thấy gã liếc đùi mình, liền hấp tấp kéo vạt váy xuống.

Lục Triết Nam tiến lên thang trước, “Cô là diễn viên lồng tiếng nhỉ, thảo nào giọng hay thế.”

Chung Khả giật mình, “Sao anh biết tôi là diễn viên

lồng tiếng?”

“Chúng tôi luôn tìm hiểu thông tin cơ bản của tất cả các khách muốn thuê phòng mà.”

Chung Khả nhớ lại lần đầu gọi đến số điện thoại trên quảng cáo, đầu dây bên kia hỏi cô họ tên và số điện thoại, cô trả lời ngay mà không nghĩ ngợi gì, chẳng ngờ từ đấy họ lại còn tiến hành điều tra. Giờ thì cô hiểu tại sao vừa rồi Lục Triết Nam lại bảo trên tàu điện đã thấy cô rất giống. Hẳn gã đã xem thông tin và ảnh mình từ sớm. Chung Khả hiểu thái độ thận trọng của nhà này đối với mỗi khách thuê, vì cô cũng cố gắng điều tra thông tin của họ trước khi đến đây. Nhưng dù thế nào, cô vẫn ghét bị xâm phạm đời tư.

“Anh thì làm nghề gì?” Chung Khả hỏi.

“Tôi hả? Việc của tôi là cho thuê tất cả phòng trống trong nhà rồi thu tiền thôi.” Lục Triết Nam trả lời qua loa. Xem chừng đúng là otaku, không hơn không kém.

“Nhà các anh hiện có bao nhiêu người?” Chung Khả muốn tìm hiếu thêm về gia đình họ.

“Đế tôi tính thử.” Nam ngẩng đầu, giơ ngón tay ra đếm, “Bà nội, gia đình bác cả, gia đình chú ba, gia đình tôi, các khách trọ khác, rồi giúp việc quản gia các thứ, tổng cộng chắc hơn chục người, hôm khác giới thiệu cho cô làm quen.”

Mười mấy người đúng là không ở hết dinh thự lớn như vậy, trong nhà hẳn còn rất nhiều phòng trống.

Cả hai đi cầu thang lên thẳng tầng ba, trước mặt là hành lang rộng rãi. Trần hành lang treo đèn chùm vuông kiểu dáng độc đáo, đang bật sáng do cửa sổ trong cùng phía Tây không đón đủ nắng. Bức tường đối diện cầu thang là một dãy ba bốn cánh cửa màu đỏ rượu. Trên khoảng tường trống giữa các cửa đều treo tranh nghệ thuật theo chủ nghĩa hậu hiện đại, không hài hòa với phong cách dinh thự.

Lục Triết Nam dẫn Chung Khả đến căn phòng mé Tây, “Đây là phòng của cô.” Rồi đẩy cánh cửa gỗ.

Căn phòng đơn tầm 20m2, bày biện y như phòng khách sạn năm sao. Giữa phòng đặt chiếc giường lớn đóng bằng gỗ tự nhiên, mọi vật dụng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày đều đầy đủ. Phía chính diện căn phòng có cửa kính dẫn ra ban công, có cả nhà vệ sinh và phòng tắm riêng.

Chung Khả chậm rãi dạo quanh, ra ban công trông về nơi xa. Ở đây tầm nhìn rất đẹp, đầy đủ ánh sáng, nhìn sang trái sẽ thấy một phần hồ Thai. Mọi chi tiết rất thỏa lòng người. Cuối cùng Lục Triết Nam đưa Chung Khả đi xem các phòng trống khác, nội thất cơ bản giống nhau.

“Thế nào, cô hài lòng chứ?” Gã hỏi thăm khi quay lại hành lang.

“Để tôi cân nhắc...”

“Được, cô xuống nhà ngồi chơi một lát rồi từ từ suy nghĩ.”

Cả hai xuống phòng khách, cô giúp việc ban nãy đưa cho Lục Triết Nam một gói hàng. Gã hớn hở mở ra, bên trong là bốn gói to toàn sô cô la viên có lớp đường bọc ngoài sặc sỡ. Gã vốn hảo ngọt, mà đại diện thương hiệu của hãng sô cô la này lại chính là nhóm nhạc thần tượng nữ gã yêu thích nhất, nên thường xuyên mua về ăn. Lục Triết Nam bày ngay ngắn bốn đĩa thủy tinh lên bàn trà, dốc một gói sô cô la ra, lần lượt xếp bốn màu kẹo khác nhau vào bốn cái đĩa, mỗi đĩa chỉ chứa những viên cùng màu. Thao tác tỉ mỉ ấy khiến Chung Khả nghĩ, có lẽ người này mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

“Nào mời cô, kẹo ngon lắm đấy.” Lục Triết Nam đẩy mấy đĩa sô cô la đã phân loại ra trước mặt Chung Khả.

“Tôi không ăn đồ ngọt, cảm ơn anh.” Chung Khả nói dối, thật ra cô không thích những viên sô cô la bị ngón tay bóng nhẫy kia chạm vào thôi.

“Cô quyết định thuê phòng ở đây chứ?” Lục Triết Nam thảy viên sô cô la xanh lá vào miệng, vừa nhai vừa nói. “Cô cũng thấy rồi đó, phòng ốc rộng rãi, đồ đạc đầy đủ, giá thuê phải chăng, với cả tôi thấy chúng ta khá hợp nhau, chắc chắn có thể chung sống hòa thuận.”

“Ừm... Phòng đẹp lắm, nhưng tại sao giá thuê lại rẻ vậy?” Chung Khả bộc bạch nỗi đắn đo thực sự.

“Hớ! Rẻ cũng là cái tội hả? Cô biết đấy, gia đình tôi không túng thiếu, bao nhiêu phòng để trống cũng phí, chi bằng cho thuê, đông người càng vui. Suy cho cùng, quanh đây hẻo lánh, chỉ có chúng tôi nên cô đơn lắm.” Lục Triết Nam tươi cười trả lời, cơ thịt dồn thành ngấn trên mặt.

“Vậy à…” Chung Khả mím môi, “Thật ra tôi rất hài lòng với cơ sở vật chất và tiền thuê, ngặt nỗi đường sá xa xôi... Hôm nay tôi mất gần hai tiếng đồng hồ vừa ngồi tàu điện vừa bắt xe buýt đến đây, đi lại không được tiện lắm. Với cả tôi thường tan làm rất muộn...”

“Giao thông không phải vấn đề, khoảng cách từ đây đến nội thành không xa đâu, đi thẳng quốc lộ G, mất bốn mươi lăm phút ngồi xe là đến.” Lục Triết Nam trần tình. “Nhà tôi mỗi ngày đều có người chở hàng đi đi lại lại giữa dinh thự với nội thành, cô có thể đi nhờ, nếu về muộn quá thì bắt Uber đến gần ga tàu Hồng Kiều, tôi bảo tài xế ra đón.”

Chung Khả vừa mừng vừa lo trước ưu đãi bất ngờ này, có cảm giác Lục Triết Nam quá mức nhiệt tình với mình. Suy tính trước sau, cô chưa đồng ý thuê ngay, ngỏ ý về suy nghĩ thêm rồi mới quyết định. Trước khi Chung Khả rời khỏi dinh thự, Lục Triết Nam mời cô đến tham quan phòng gã, nhưng cô khéo léo từ chối.

Mấy hôm sau, Chung Khả quyết định ở trọ nhà họ Lục, kí hợp đồng thuê nhà thời hạn hai năm.

Chung Khả mở mắt, nhưng lần này không phải tự tỉnh giấc mà bị tiếng còi báo động và tiếng người ồn ào bên ngoài đánh thức, thoạt tiên còn tưởng mình gặp ác mộng. Cô ngồi dậy khỏi giường, khoác áo đeo kính, đi ra ban công. Từ tầng ba trông ra, thấy rõ xe cảnh sát đồ lô nhố ngoài cổng dinh thự.

Xảy ra chuyện gì vậy? Chung Khả đang thắc mắc thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội ra mở, bên ngoài là cô giúp việc Ngạn Hồng, vẻ mặt hơi lạ. Từ lúc Chung Khả dọn vào dinh thự đến nay, cô giúp việc lau bốt giùm hôm đầu tiên này vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô. Đây là lần đầu tiên Chung Khả thấy sắc mặt Ngạn Hồng u ám như vậy.

“Cô Khả, chuyện là... trong nhà có án mạng, cảnh sát muốn lấy lời khai, cô xuống dưới một lát được không?” Ngạn Hồng nói gấp.

“Cái gì? Án mạng á?” Chung Khả vô cùng kinh ngạc, “Ai bị giết cơ?”

“Ông cả ạ.”

Lục Nhân bị giết? Tại sao chứ? Chung Khả hãi hùng.

Suốt một năm qua, Chung Khả không tiếp xúc nhiều với Lục Nhân, gặp ở nhà cũng chỉ gật đầu chào hỏi, nhưng ấn tượng nhìn chung khá tốt. Ông thường nở nụ cười hiền hậu, thái độ lịch sự, ôn hòa với khách trọ. Ngoài ra ông còn là nhà từ thiện nổi tiếng, quản lý tổ chức từ thiện chuyên thu nhận người già neo đơn và trẻ em lang thang. Người tốt như thế vì sao lại bị giết?

Chung Khả thay đồ đi xuống phòng khách, khá căng thẳng khi nhìn thấy hai cảnh sát ngồi trên sofa, một nam một nữ, vẻ mặt đều nghiêm nghị.

“Chào cô, tôi họ Lương, đồng nghiệp tôi đây họ Lãnh. Đêm qua nhà họ xảy ra án mạng, chúng tôi có vài câu muốn hỏi cô.” Lương Lương vừa nói vừa lật sổ tay.

“Ơ... vâng.” Chung Khả ngơ ngác, ngồi xuống đối diện với họ.

“Cô là khách trọ ở đây?”

“Vâng.”

“Cô dọn đến từ khi nào?”

“Một năm trước, khoảng tầm này năm ngoái.”

“Cô làm nghề gì?”

“Diễn viên lồng tiếng.”

“Cô làm việc ở nội thành thì phải, sao lại thuê phòng ở đây?”

Chung Khả khựng lại. Cảnh sát đã sớm điều tra mọi thông tin của mình.

“Ừm...” Cô ngập ngừng, “Cái chính là tiền thuê rẻ, sáng tối đều có thể đi nhờ xe, tôi thấy khá tiện...”

“Cô làm gì sau 12 giờ khuya hôm qua?” Nhận ra Chung Khả có phần bồn chồn, Lương Lương ân cần giải thích. “Cô cứ tự nhiên, chúng tôi chỉ lấy lời khai cho đủ thủ tục thôi.”

“Hôm qua tôi đi ngủ từ sớm. Sau 12 giờ... chắc chắn đã ngủ rồi.”

“Đêm khuya có nghe thấy tiếng gì lạ không?”

“Không, tôi ngủ say lắm...”

Lương Lương còn hỏi Chung Khả khá nhiều câu, bao gồm ấn tượng về Lục Nhân và về từng thành viên nhà họ Lục. Đây là lần đầu tiên trong đời Chung Khả phải cung cấp lời khai, suốt quá trình đều hết sức căng thẳng.

“Câu hỏi cuối cùng, tuy cô bảo ngủ say, nhưng tôi vẫn muốn biết...” Lương Lương vuốt mặt. “Cô có nghe thấy âm thanh gì giống tiếng máy bơm không?”

“Máy bơm? Tôi không nghe thấy.” Chung Khả khẳng định.

“Được rồi, cảm ơn cô.” Lương Lương xé một tờ giấy trong sổ tay, viết số điện thoại rồi đưa cho Chung Khả, “Đây là số của tôi, phiền cô gọi điện cho tôi nếu nhớ ra chuyện gì quan trọng.”

“Vâng ạ.” Chung Khả cầm lấy tờ giấy, thậm chí hoài nghi mình vẫn chưa tỉnh mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play