Lục Nhân, trưởng nam nhà họ Lục mất tích đã ba ngày nay.

Trong dinh thự lớn cách xa phố thị ồn ã, ai nấy đều sốt ruột vì không tìm thấy ông. Di động không liên lạc được, căn phòng không có dấu hiệu gì chứng tỏ ông muốn bỏ đi. Lục Nhân đột ngột mất tích khiến bầu không khí bất thường bao trùm lên cả gia đình. Trong khi mấy hôm nữa là lễ mừng thọ 75 tuổi của Ngô Miêu, người đứng đầu nhà họ Lục. Lễ mừng thọ do một tay Lục Nhân lo liệu, không tìm được ông chỉ e buổi lễ không suôn sẻ.

Mưa dông xối xả giội rửa dinh thự cô quạnh lẻ loi, khiến nước trong hồ cảnh quan bên cạnh dinh thự từ từ dâng lên, chẳng mấy chốc mà tràn bờ. Lục Nhân có thể đi đâu giữa thời tiết xấu này?

Lục Nhân mất tích, người lo lắng nhất là vợ ông, bà Vương Phần. Từ khi kết hôn đến nay, chồng bà chưa từng im hơi lặng tiếng biến mất nhiều ngày như thế. Linh tính chẳng lành, Vương Phần đứng ngồi không yên. Nhưng con trai ông bà là Lục Văn Long lại tỏ ra rất bình tĩnh. Lục Văn Long 33 tuổi, là bác sĩ ngoại khoa, nghề nghiệp đã rèn cho anh tâm thế bình tĩnh. Anh liên tục trấn an người mẹ lo lắng bồn chồn.

Quá trưa, mưa cuối cùng cũng tạnh, nắng xuyên mây rọi xuống mặt đất. Không khí sau mưa đặc biệt trong lành, Lục Tiểu Vũ bị cầm chân trong nhà suốt mấy ngày nay hớn hở chạy vội ra ngoài. Tiểu Vũ hiện là đứa trẻ duy nhất trong nhà, con trai Lục Văn Long, cháu trai Lục Nhân, năm nay mới tám tuổi. Cậu bé hồn nhiên không thấy lấn cấn gì về sự mất tích của ông nội. Suy cho cùng, với trẻ con tuổi này không có gì quan trọng hơn chơi đùa.

Tiểu Vũ phớt lờ lời dặn của bà nội và bố, vui vẻ hò hét chạy nhảy khắp vườn. Được một lúc thì mở rộng phạm vi chơi đùa. Cậu bé nhặt cành cây dưới đất, vừa quất vào không khí vừa chạy ra sau dinh thự.

Có một nhà kho ngầm, chính xác là bán ngầm, nằm riêng biệt ở sân sau dinh thự. Gọi là “bán ngầm” vì hai phần ba nhà kho nằm dưới mặt đất, một phần ba bên trên. Phần bên trên có cửa sổ thông gió trổ sát đất, hình vuông, cạnh chưa đến 20 centimet.

Tiểu Vũ lại gần nhà kho, bấy giờ cửa sổ đang đóng, mặt kính đây bùn bẩn. Có thứ gì nâu sẫm giông giống cây lạp xưởng khô quắt, một đầu mắc trên móc sắt khung cửa sổ, đầu còn lại chạm đất, không nhìn kĩ sẽ nhầm là con rắn nhỏ. Tiểu Vũ mau chóng bị thu hút. Cậu bước tới, dè dặt chọc cành cây vào nó nhưng không nhận ra là thứ gì. Xác định đây không phải là sinh vật sống, cậu khều nó ra khỏi móc sắt vứt xuống đất. Đã có đồ chơi mới, Tiểu Vũ quẳng cành cây trong tay đi, nhặt vật lạ lên vung vẩy loạn xạ.

Chăm con chưa bao giờ là việc dễ dàng với một bác sĩ ngoại khoa bận rộn. Trẻ con vốn nghịch ngợm phá phách, và Tiểu Vũ chính là ví dụ điển hình. Sử dụng đòn roi hay rao giảng đạo lý đều không phải là cách dạy dỗ hiệu quả. Đôi lúc Lục Văn Long muốn quay lại thời chưa có con, để sống những tháng ngày nghiên cứu trong bình yên. Rồi nghĩ đến chuyện vợ đang mang thai đứa thứ hai, anh càng không đủ tự tin đối diện với tương lai.

Đó, chẳng mấy chốc Tiểu Vũ lại biến đi đằng nào rồi. Lục Văn Long vô cùng bứt rứt, cha mất tích, con thì nhè lúc này để gây phiền hà. Anh thay giày, định đi bắt con trai về răn dạy một phen, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Vũ tự về. Lục Văn Long thở dài gọi con lại. Nhìn thấy thứ thâm sì bẩn thỉu cậu bé đang cầm, anh lắc đầu, tự nhủ lát nữa phải rửa tay thật kĩ cho con.

“Cầm cái gì đây? Có bẩn không cơ chứ!” Lục Văn Long trách mắng và giằng lấy vật lạ. Vừa chạm phải, anh sững người, quan sát thật kĩ và nhận ra điều bất thường, giọng bỗng chốc đanh lại. “Con nhặt cái này ở đâu?!”

Thấy bố giận, Tiểu Vũ sợ quá khóc òa lên.

Là bác sĩ, Lục Văn Long biết rõ, dải đỏ sẫm này chính là dây rốn trẻ sơ sinh.

Tiểu Vũ dẫn bố đến nhà kho. Phía Nam nhà kho có cầu thang dẫn xuống tầng ngầm. Mưa dông mấy ngày nay làm ngập cầu thang, mực nước bẩn dâng ngang mặt đất tạo thành cái ao. Cũng có nghĩa nước mưa đã chắn hết lối vào và cửa tầng ngầm thì chìm lỉm bên dưới. Muốn vào nhà kho buộc phải lặn xuống.

Lục Văn Long quan sát cái ao, nhẩm tính lượng nước. Đo bằng mắt thấy phần nổi cao chừng một mét, phần ngầm tầm hai mét, suy ra ao sâu cỡ hai mét. Cộng thêm bề ngang cầu thang, dung tích không nhỏ chút nào. Khó mà tháo cạn trong thời gian ngắn.

Từ lúc phát hiện ra dây rốn, trực giác mách bảo Lục Văn Long nhà kho có điều bất thường. Phải chăng liên quan đến việc bố mất tích? Lục Văn Long không dám suy đoán xa hơn. Bây giờ anh chỉ muốn xuống tận nơi để điều tra ngọn ngành.

Buổi chiều, Lục Văn Long cùng người nhà mang máy bơm công suất lớn đến. Giữa tiếng mô tơ rầm rầm, mực nước trong kho từ từ hạ xuống, cầu thang đá dần dần hiện ra. Sau một hồi chật vật, cánh cửa ngầm ướt sũng cũng lộ diện.

Lục Văn Long lao thốc xuống cầu thang, thấy cửa không khóa liền đẩy ngay vào, và lập tức nhận ra trực giác của mình đã đúng. Lục Nhân mặc đồ ngủ nằm ngửa trên sàn, gần cửa, khuôn mặt trắng bệch nổi bật giữa gian phòng u tối, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn nhìn lên trần, mồm há hốc như đang cất lời buộc tội không thành tiếng với thế gian.

Ông đã chết. Mặt sàn hầu như khô ráo.

Ảnh truy vấn tìm kiếm trực quan

Trong căn hộ cho thuê trên tầng cao nhất một chung cư cũ thuộc quận Thanh Phố, có người đàn ông treo cổ lên đèn thả trần. Lúc cảnh sát ập vào thì cái xác đã được hơn một ngày. Tuy đang mùa đông, nhưng vì môi trường ẩm ướt nên nó bốc mùi khăn khẳn.

Người phụ trách vụ án là Lương Lương, đội phó đội Hình sự số 2 quận Thanh Phố. Đội viên đi với anh là Lãnh Tuyền, đang thực tập, mới tốt nghiệp Học viện Cảnh sát. Vừa vào hiện trường, Lãnh Tuyền đã bịt chặt mũi. Đây không phải lần đầu cô thấy xác chết, nhưng vẫn chưa quen được.

“Tại em còn trẻ mà,” Lương Lương đặt tay lên vai Lãnh Tuyền, “Theo nghề này thì còn gặp nhiều cảnh như vậy, rồi em sẽ quen thôi.”

Lương Lương mới 31 tuổi, kể ra cũng chẳng lớn hơn Lãnh Tuyền là mấy, nhưng trông anh điềm đạm chín chắn hơn so với tuổi, tác phong tích cực chủ động, giàu lòng chính nghĩa và khá thông minh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã đạt được vô số thành tích, phá nhiều trọng án hình sự và nhanh chóng lên chức đội phó.

Trong đội hình sự, Lương Lương thuộc dạng điển trai. Mái tóc ngắn vừa phải luôn chải gọn gàng, đôi mắt sáng quắc dưới chân mày rậm, mũi cao thẳng, nét nào ra nét nấy, da ngăm đen. Đôi khi trông anh khá giống diễn viên điện ảnh Nhật Bản Oda Yuji. Lương Lương quen biết rộng, hễ gặp những vụ cần kiến thức chuyên môn nằm ngoài phương pháp điều tra hình sự là anh có thể mời ngay chuyên gia trong lĩnh vực tương ứng đến hợp tác phá án. Tất cả đều nhờ vào các mối quan hệ tích góp hằng ngày.

Lương Lương nhìn quanh căn hộ đơn khoảng 20 m2 này. Phòng ốc khá bừa bộn, quần áo, tất, chai nước vứt lung tung, bản thảo nằm đầy dưới đất. Anh ngước lên quan sát thi thể đang treo trên trần, người đàn ông hơi béo, cổ tròng dây thừng buộc trên giá đỡ đèn thả trần, dưới chân không có vật gì giống ghế kê.

“Tiểu Vương, chuyện là thế nào?” Lương Lương hỏi một cấp dưới.

“Chuyện là thế này,” Tiểu Vương nuốt nước bọt, báo cáo với vẻ hơi căng thẳng. “Người chết là Phùng Lượng*, nhà văn toàn thời gian chuyên kiếm sống bằng nghề viết tiểu thuyết trinh thám cho tạp chí. Mấy hôm trước chủ nhà không liên lạc được với anh ta, hôm nay qua xem mới phát hiện ra thi thể.”

“Nhà văn trinh thám ư...” Lương Lương xoa cằm.

Sau khi hạ thi thể xuống, pháp y tiến hành khám nghiệm chi tiết. Khi họ vén tay áo nạn nhân lên, Lương Lương nhận ra cánh tay đầy vết kim châm, bèn ngồi xổm xuống kiểm tra thật kĩ các lỗ kim nhỏ chi chít.

“Nạn nhân từng sử dụng ma túy.” Pháp y suy đoán. Cùng lúc, các giám định viên tìm thấy vài ống tiêm trong nhà.

Lương Lương gật đầu, đi ra cửa và nhìn thấy then cài cong queo dưới đất. “Sao thế này?” Anh chỉ vào then cài, hỏi mọi người.

“À, cửa khóa trái, chủ nhà thấy lạ nên nhờ hàng xóm đến phá cửa, và phát hiện ra thi thể.” Tiểu Vương lật sổ tay, có sao nói vậy.

Lương Lương nhặt then cài cong queo lên xem kĩ, đúng là hỏng do chịu ngoại lực tác động. Sau đó, anh bước đến bên cửa sổ để mở, gió lạnh ùa vào phòng khiến anh rùng mình. Ngoài cửa sổ lắp lưới chống trộm kiên cố, không hư hỏng gì.

Đảo mắt nhìn khắp phòng, xác nhận hiện trường không còn lối ra vào nào khác ngoài cửa chính và cửa sổ, Lương Lương kết luận, “Phòng kín.”

Lãnh Tuyền vẫn im lặng, Lương Lương quay lại hỏi cô, “Em nghĩ sao?”

“Dạ...” Lãnh Tuyền đăm chiêu một lúc. Dù khoác cảnh phục nghiêm trang nhưng gương mặt vẫn toát ra vẻ non nớt, da trắng, mắt sáng, đường nét khuôn mặt tinh tế. Nhờ ngoại hình xuất sắc này mà sau khi vào đội cô được không ít đồng nghiệp nam để mắt tới.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô mạnh dạn bày tỏ ý kiến, “Em nghĩ đây là một vụ giết người.”

“Ồ? Tại sao?”

Lãnh Tuyền bước đến giữa phòng, chỉ xuống nền nhà dưới chỗ treo thi thể và nói, “Vì hiện trường không có vật gì để kê chân. Sau khi giết người, hung thủ muốn tạo hiện trường giả nên đã đùng dây thừng treo xác lên trần, làm như nạn nhân treo cổ tự sát. Nhưng có lẽ vội quá, hung thủ rời khỏi đây mà quên chuẩn bị vật kê chân cho nạn nhân.”

“Tạo hiện trường tự sát giả mà không chuẩn bị vật kê chân? Hung thủ ngu ngốc thế cơ à?” Lương Lương cười. “Huống chi cửa phòng khóa trái, cửa sổ lắp lưới chống trộm, hung thủ rời đi bằng cách nào?”

“Điểm này... em không biết.” Lãnh Tuyền hơi phật ý, hỏi vặn. “Vậy anh nghĩ sao?”

“Theo anh, đây là vụ tự sát.” Lương Lương nói thẳng.

“Tự sát? Thế người chết kê chân bằng gì? Chẳng lẽ bay lên treo cổ vào dây thừng?” Lãnh Tuyền đưa ra nghi vấn lớn nhất.

Lương Lương cười khẽ, chỉ xuống sàn, “Thật ra, thứ nạn nhân dùng để kê chân nằm ngay trước mắt chúng ta.”

“A, em hiểu rồi!”

“Ừ, chính là mớ bản thảo nằm tứ tung trên nền nhà.”

Lương Lương giải đáp bí ẩn chỉ bằng một câu. “Nạn nhân đặt chồng bản thảo dày dưới chân làm vật kê tạm thời. Sau đó, anh ta giẫm lên chồng giấy, tròng cổ vào thòng lọng trên đèn thả trần để tự sát. Cửa sổ hiện trường luôn mở nên sau khi nạn nhân chết, gió lớn đêm qua lùa vào thổi tung đống bản thảo vốn xếp chồng lên nhau, vật kê chân liền biến mất, hiện trường chỉ còn lại giấy tờ bừa bộn.” Trình bày xong suy luận, Lương Lương nhặt vài tờ lên đọc lướt qua, đây chắc là bản thảo tiểu thuyết mà nạn nhân sáng tác.

“Nhưng rõ ràng có ghế, tại sao anh ta phải lấy bản thảo kê chân?” Lãnh Tuyền vẫn thắc mắc.

Lương Lương suy nghĩ một lát, “Chắc là có ngụ ý... Một nhà văn sa vào nghiện ngập, đột ngột lên cơn không có tiền mua thuốc, trong lúc đau đớn đã chọn cách kết liễu đời mình. Nạn nhân đứng lên bản thảo tiểu thuyết vì các tác phẩm này là một phần của cuộc đời chăng, anh ta muốn chúng tiễn mình sang thế giới bên kia, đến một nơi có thể tìm lại lòng tự trọng và niềm tin của người cầm bút.”

Nghe Lương Lương nhận định, Lãnh Tuyền hơi bất ngờ, đồng thời phục sát đất con người chỉ chớp mắt đã phá được vụ án phòng kín này. Cảnh sát đứng quanh cũng nhìn Lương Lương bằng ánh mắt kính nể. Hồi còn học ở Học viện Cảnh sát, Lãnh Tuyền đã từng nghe đồn Lương Lương sở trường phá giải các vụ án lạ lùng, xem ra không phải là chuyện bịa.

Sau khi xem xét hiện trường lần cuối, Lương Lương bổ sung, “Tất nhiên, kết luận ngay là tự sát thì quá võ đoán, phải tìm được chứng cứ thuyết phục.” Anh quay sang dặn Tiểu Vương. “Tiếp tục rà soát thật kĩ hiện trường và kiểm tra máy tính của nạn nhân, xem anh ta có để lại di thư không. Chồng hết bản thảo dưới nền nhà lên, xem độ cao liệu có đủ đế nạn nhân với đến thòng lọng, đồng thời dặn bên giám định tìm vân chân trên giấy. Ngoài ra, phải khám nghiệm tử thi để xác định nạn nhân có nghiện ma túy không.”

Rất nhanh sau đó, giám định viên tại hiện trường tìm được di thư chính tay nạn nhân viết, vụ án nhà văn tử vong kết thúc suôn sẻ.

Về đến sở cảnh sát, pháp y xác nhận người chết đã sử dụng ma túy suốt một thời gian dài. Trong ống tiêm ở nhà nạn nhân, họ tìm được loại ma túy tinh khiết mới xuất hiện trên thị trường vài năm trở lại đây. Lương Lương lập tức thông báo với đồng nghiệp ở tổ phòng chống ma túy, bên ấy cũng đang điều tra nguồn cung của loại ma túy này, đây có lẽ là manh mối mới có ích cho họ.

Vụ án kết thúc, Lương Lương và Lãnh Tuyền ngồi ăn mì gói trong văn phòng.

“Thời buổi này thế nào ấy nhỉ? Đến nhà văn cũng chơi ma túy?” Lãnh Tuyền vừa húp mì vừa than thở về vụ án.

“Bình thường thôi mà, có mấy người nổi tiếng cũng nghiện đấy thôi? Chúng ta đều không thể hiểu nổi con người và xã hội bây giờ, vậy nên làm tốt công việc của mình là được.” Lương Lương thờ ơ nói, “Mà, nhà văn trinh thám lại chết trong phòng kín, kịch tính thật đấy.

“Ầy... Em tưởng án mạng phòng kín chỉ có trong tiểu thuyết cơ.”

“Đó là do em chưa từng trải, ngoài đời nhiều vụ án quái lạ lắm. Như vụ giết người ở viện nghiên cứu côn trùng mấy năm trước, cửa chính và cửa sổ hiện trường đều dán băng dính kín mít...”

“Sở trường của anh là phá mấy vụ quái đản hả?” Lãnh Tuyền ngắt lời, không muốn nghe Lương Lương dông dài.

“Sở trường gì đâu, nhờ quen khá nhiều chuyên gia trong lĩnh vực này nên anh học được vài chiêu thôi.” Lương Lương húp hết nước mì trong bát, tỏ vẻ thỏa thuê.

“Có cả chuyên gia trong mảng này á?” Lãnh Tuyền vừa định hỏi thêm, điện thoại bàn bỗng réo vang. Cô đặt bát mì xuống, nhấc máy nghe, chẳng mấy chốc biến sắc mặt. “Anh Lương Lương, Dinh thự Lục gia ở công viên Hồ Tâm vừa xảy ra án mạng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play