Trăng tròn tỏa sáng giữa trời khuya, mặt hồ lồng ánh bạc khiến bóng tối xung quanh càng thêm dày đặc.
Một phụ nữ rẽ sương mỏng rảo bước dưới màn đêm. Gương mặt tái mét vô hồn ẩn trong làn tóc rối, tay ôm thứ gì đó ngọ nguậy liên hồi. Bà ta băng qua nền đất lầy lội, không hề chậm bước dù bùn bám đẫm đôi giày vải đen. Một lát sau thì tới bờ hồ, người phụ nữ dừng lại, thở hổn hển, lạnh lùng cúi nhìn mặt nước băng giá. Bà ta đá vài hòn sỏi trên bờ xuống như muốn thử xem hồ nước gợn sóng này nông sâu ra sao. Thứ đang ôm trong lòng vẫn ngọ nguậy như giãy giụa...
Thình lình, màn đêm rách toạc vì tiếng khóc ngằn ngặt, cất lên trong lòng người phụ nữ. Tiếng khóc của một bé gái sơ sinh. Người phụ nữ trừng mắt nhìn. Bé gái vẫn khóc, như thể đã biết trước vận mệnh mình khi chào đời. Tiếng khóc trong đêm đen lạnh giá, không lay động được gì cả, không khiến ai đoái thương.
Người phụ nữ duỗi thẳng hai tay, giơ ngang bé gái ra. Rồi không một chút chần chừ, hai cánh tay khẳng khiu như cành khô buông lơi. Bé gái rơi thẳng xuống hồ và chìm lỉm sau tiếng “tõm”. Tiếng khóc ngắt ngang, nhưng lại như loáng thoáng vọng về từ đáy hồ sâu. Người phụ nữ thản nhiên dõi theo, mà cũng không nấn ná lâu. Mặt hồ vừa lặng sóng, bà ta lập tức quay gót về dinh thự đằng sau như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đêm hè nóng nực khó chịu, lại thêm điều hòa hỏng lâu chưa sửa, áo may ô đẫm mồ hôi. Thiếu niên tặc lưỡi, trở mình trên chiếu trúc nhưng không sao tìm được thế ngủ thoải mái. Mấy con muỗi vo ve bên tai càng khiến cậu bực bội.
Thiếu niên đưa mu bàn tay quệt mồ hôi trên trán, quyết định dậy vậy. Cậu thở dài ngồi lên, thò chân xuống giường lần mò đôi dép trong bóng tối. Cậu bật đèn bàn, đồng hồ treo tường chỉ 2 giờ sáng. Thiếu niên rón rén rời khỏi phòng. Bố mẹ đã say giấc, cậu lặng lẽ thay giày ở cửa rồi chuồn khỏi nhà.
Đây không phải lần đầu cậu lẻn ra ngoài chơi khi mất ngủ. Vốn tính cô độc, cậu rất thích đêm khuya yên tĩnh. Gió hây hẩy đưa làm cả người khoan khoái, côn trùng rả rích xung quanh. Thiếu niên thơ thẩn một mình trong ngõ, thích thú vì sự lạ lẫm và bí hiểm của màn đêm, thường tưởng tượng có quái vật đang nấp ở góc tối rình rập mình. Bầu không khí hồi hộp ấy đưa cậu vào thế giới giả tưởng đầy thú vị. Đêm dài đằng đẵng, con ngõ chính là khu vui chơi tuyệt vời nhất của cậu.
Vừa ngoặt qua một hẻm nhỏ, thiêu niên chợt liếc thấy có luồng sáng trắng, bèn ngoảnh đầu tìm tòi, thì ra nó le lói trong khung cửa sổ nát bên cạnh.
Khuya thế này mà vẫn còn người chưa ngủ?
Rất đỗi tò mò, thiếu niên khẽ khàng bước đến bên cửa sổ. Đây đâu như là nhà bà Giả hàng xóm, một bà cô to mồm, keo kiệt, hay so đo, thích hóng hớt và thường gây sự với chòm xóm. Hễ khu phố xảy ra va chạm là lại thấy bóng dáng bà ta te tái trong bộ đồ hoa ưa thích. Bà Giả sống một mình ở đây, chẳng biết người nhà đi đâu cả, thiên hạ đồn bà ta quá cô đơn nên mới thích cãi cọ.
Bà Giả làm gì đêm hôm thế này? Thiếu niên vừa hình dung cảnh tượng bên trong vừa kiễng chân. Đến lúc nhòm được qua cửa kính, cậu thấy cũng chẳng có gì gây kích thích như mình tưởng.
Trong phòng bật đèn bàn. Ánh sáng yếu ớt soi bóng một người ngồi trên sofa, quay nghiêng ra cửa sổ, trên đầu đội chiếc mũ rất cầu kì, che khuất hết mặt mũi tóc tai. Nhìn từ góc nghiêng, thiếu niên chỉ biết người này hơi gầy, thậm chí không đoán được là nam hay nữ. Nhưng chắc chắn không phải là bà Giả. Người ta đang cầm bút hí hoáy vào sổ phác thảo. Loáng thoáng có tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy.
Đêm hôm khuya khoắt, sao người này lại vẽ tranh trong nhà bà Giả? Mối quan hệ giữa họ là gì? Thiếu niên vừa thắc mắc vừa tò mò theo dõi tiếp, cô xoáy mắt vào giấy vẽ dưới tay người ta. Hình như là vẽ một người nằm ngửa, đang đến đoạn lột tả gương mặt, bút đưa như nước chảy mây trôi. Dáng vẻ mải miết vẽ tranh chẳng khác gì một họa sĩ ham sáng tạo đến quên ăn quên ngủ. Khi hình vẽ hoàn thiện, thiếu niên mới vỡ lẽ, người trong tranh chẳng phải ai khác mà chính là bà Giả. Khuôn mặt không giống lắm, đường nét cực kì méo mó. Nhưng dựa vào vóc dáng và bộ đồ hoa đặc trưng, nhân vật trong tranh chắc chắn là bà Giả.
Giữa lúc thiếu niên ngờ vực đầy một bụng, bóng người nọ đứng dậy, xê dịch đèn bàn để ánh sáng tập trung vào trước tấm gương trang điểm kê sát tường.
Thiếu niên bất thần hít mạnh.
Hình ảnh xuất hiện dưới ánh đèn khiến cậu ta cứng người. Đó là bà Giả, nằm ngửa dưới đất, tư thế và biểu cảm y hệt trong tranh, gương mặt méo mó như bị móng vuốt quái vật nhào nặn. Mặt mũi trắng bệch dưới ánh đèn yếu ớt, hiển nhiên là đã tắt thở.
Sao chép xong hiện trạng của bà Giả, người bí ẩn ung dung xé bức tranh khỏi sổ, nhẹ nhàng đặt lên xác chết. Thiếu niên cố dằn tiếng hét, lao vội về nhà chui phắt vào chăn, mồ hôi nhễ nhại cũng không dám ló ra.
Ngày hôm sau, đầu ngõ toàn là xe cảnh sát. Xác bà Giả được khiêng ra, nguyên nhân chết là siết cổ. Cảnh sát tìm thấy trên xác bà bức phác họa tử trạng. Tình trạng cái xác trong tranh giống hệt cái xác ở hiện trường. Nhưng điều khiến cảnh sát kinh ngạc nhất là bà ta chết trong căn phòng khóa trái, hung thủ gây án xong biến mất bằng cách nào?
Truyền thông tới tấp đưa tin về vụ án, mấy kẻ nhiễu sự còn đặt cho hung thủ biệt danh Kẻ phác họa cái chết.