Khi học đại học, tôi không ở ký túc xá, cũng không tham gia câu lạc bộ nào nên ngoài giờ lên lớp hầu như tôi đều không ở trường.
Tôi gần như không giao tiếp với ai nhưng vào cuối mùa hè năm đó, tôi đột nhiên được tỏ tình.
Chàng trai đó là sinh viên năm nhất, cậu ấy nói cậu ấy quen tôi, cậu ấy đã nhìn thấy bảng vàng danh dự của tôi suốt những năm cấp hai, cấp ba.
Cậu ấy nói cậu ấy tên là Hạ Kha: "Học tỷ, em rất thích chị, chỉ là mỗi lần em vừa lên lớp thì chị đã chuyển trường, lần này cuối cùng cũng gặp được chị."
Hạ Kha là một chàng trai rất nhiệt tình nhưng mà tôi hình như bị rối loạn lưỡng cực, tôi thực sự không thể chấp nhận yêu đương với một người đàn ông mới quen biết không lâu, mỗi ngày quấn quýt bên nhau nắm tay hôn môi xem phim.
Ngày hôm đó tôi im lặng hồi lâu, sau đó dứt khoát từ chối: "Chị không thích người nhỏ tuổi hơn mình."
"..."
Ngày hôm đó sau khi từ chối xong, tôi liền vứt cậu ấy ra sau đầu, tiếp tục nỗ lực học tập thi chứng chỉ, cho đến một ngày, có người gõ cửa.
Tôi mở cửa thì thấy Hạ Kha.
"Học tỷ, thầy giáo bảo em mang tài liệu luận văn đến cho chị."
Tôi sững sờ, cậu ấy vội vàng giải thích.
Cậu ấy nói cùng chuyên ngành với tôi, giáo sư dạy chuyên ngành cũng là cùng một người.
Bây giờ cậu ấy đang ở trong nhóm nghiên cứu của giáo sư hướng dẫn, nghe nói giáo sư tìm người đưa tài liệu nên cậu ấy đã chủ động đến.
Hạ Kha đưa tài liệu cho tôi, sau đó ngước mắt nhìn tôi đầy mong đợi: "Học tỷ, em có thể vào trong ngồi một chút, uống cốc nước được không?"
Cậu ấy chưa nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm vào vai tôi, trong nháy mắt sắc mặt cậu ấy đột nhiên tái nhợt, nói: "Học tỷ... Có rắn..."
Cậu ấy vừa dứt lời, mắt đảo một vòng rồi ngã ngửa ra sau.
Tôi sững người, nghiêng đầu nhìn Tiểu Bắc đang thò đầu ra từ vai tôi.
"..."
Hạ Kha tỉnh dậy, nhìn tôi sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Học tỷ, chị nuôi rắn ạ?"
"Ừ."
Hạ Kha mất một lúc lâu mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hôm đó cậu ấy bị dọa sợ, trà cũng chưa uống đã chạy mất, sau đó Hạ Kha không bao giờ tìm tôi nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy tôi ở trường, cũng chạy mất dép.
Vào năm tư đại học, tôi đã đi thực tập.
Năm đó Tiểu Bắc sắp mười sáu tuổi, đã lớn hơn rất nhiều, đuôi có thể quấn quanh eo tôi, đầu rắn đặt trên vai tôi.
Rắn ở tuổi này là lúc dính người nhất, mỗi lần tôi tan làm thực tập về, nó đều phải quấn lấy tôi đòi ôm.
Tôi đã thực tập chăm chỉ nửa năm, tôi làm việc rất tốt.
Nhưng đến khi sắp được nhận vào làm chính thức, mới bị đồng nghiệp lén lút cho biết, người được nhận vào làm chính thức năm nay đã được quyết định từ trước.
Tôi sững người, vừa tốt nghiệp cuối tháng sáu đã bị sa thải, năm đó việc làm dường như đặc biệt khó tìm, điều kiện của tôi đã rất tốt rồi.
Nhưng đã ứng tuyển hơn mười công ty mà vẫn không được nhận, hơn nữa công việc lương năm nghìn một tháng vậy mà có cả nghiên cứu sinh đến ứng tuyển.
Tôi bị dọa đến mức hoài nghi có phải mình không đủ năng lực hay không nhưng còn chưa kịp đau lòng thì đã bị bố gọi điện về nhà.
Ông bị thoát vị đĩa đệm, phải nhập viện, bảo tôi về thu hoạch dưa hấu.
Tôi nói với bố hãy yên tâm dưỡng bệnh, vỗ ngực cam đoan với bố: "Dưa ở nhà đã có con lo rồi! Bố cứ yên tâm."
Vừa nói xong, tôi liền ôm Tiểu Bắc về ruộng dưa xem thì im bặt.
Năm nay được mùa quá, hai trăm mẫu ruộng toàn là dưa hấu xanh mướt.
Ngày đầu tiên thu hoạch dưa, tôi ôm quả dưa thở dài não nề.
Tối hôm đó, tôi dán một tấm biển trước cửa nhà, tuyển người, tuyển người hái dưa.
Tuyển ba ngày, tám nghìn một tháng, tìm được bốn người nhưng người hái dưa vẫn không đủ.
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy chàng trai nhà lão Lý bên cạnh đang hái dưa hăng say đến đỏ cả mắt, không nhịn được hỏi một câu.
"Cháu trai nhà bác tốn bao nhiêu tiền mới thuê được vậy? Làm việc chăm chỉ quá."
Lão Lý lập tức cười ha hả: "Tiểu Kiều à! Lao động chân chính thì có tiền cũng không thuê được đâu."
"Vậy phải làm sao mới thuê được?"
Tôi ra vẻ khiêm tốn học hỏi, lão Lý nhìn chàng trai đang hái dưa hăng say trên ruộng với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Tiểu Nam sao học đại học mà không yêu đương gì cả? Ruộng nhiều thế này, tìm con rể, không cần tiền, chỉ cần chịu khó làm việc là được."
"..."
Haiz, lúc đó học đại học, đã cố gắng thi lấy nhiều chứng chỉ, lúc đó luôn cảm thấy đàn ông sẽ ảnh hưởng đến việc tôi viết luận văn.
Biết trước được tác dụng này, tôi đã yêu đương rồi.
Tôi suy nghĩ chuyện này cả ngày, tối hôm đó đi tuần tra ruộng dưa xong, tôi ôm Tiểu Bắc lẩm bẩm: "Tại sao, tại sao bổn cung lại không có bạn trai, đều là tại mày, đáng lẽ ra có người theo đuổi tao, sau đó bị mày xuất hiện dọa chạy mất."
Tiểu Bắc không hiểu tại sao tôi lại tức giận nhưng Tiểu Bắc tủi thân, tủi thân hồi lâu lại lấy lòng cọ cọ vào tôi, lại gần hôn tôi một cái như có như không.
Tôi không để ý đến nó, nó cứ lẽo đẽo bám theo tôi đòi ôm.
Thôi được rồi, nó đã bám đến mức này rồi, vậy thì ôm ngủ vậy!
Tối hôm đó tôi ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh dậy, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mãi một lúc lâu mới nhận ra, không đúng, rắn của tôi đâu?
Con rắn to đùng của tôi, lúc ngủ còn ở trong chăn mà!
Rắn của tôi mất tích, mất tích một tuần, trước đây Tiểu Bắc cũng từng ra ngoài.
Nó đôi khi đói bụng, ra ngoài hai ba ngày săn mồi ăn no rồi mới về cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nó là một con rắn, mất tích trong làng thì không có cách nào tìm.
Tôi tiếp tục hái dưa, bán dưa, tính tiền mỗi ngày.
Cho đến tối hôm đó có người gõ cửa, tôi mở cửa ra xem, thì thấy một chàng trai trẻ.
Chàng trai trẻ đó có vẻ ngoài tuấn tú, mắt phượng, sống mũi cao, ngũ quan sắc sảo lại lạnh lùng.
Nhưng anh ấy cụp mắt xuống lại có vẻ đáng thương, chiếc áo phông trắng bẩn thỉu, như thể không biết nhặt được từ đâu.
Khi anh ấy ngước mắt lên, đuôi mắt hơi đỏ lên, đẹp đến mức khiến tôi nín thở.
Anh ấy dè dặt mãi mới cẩn thận hỏi: "Em cảm thấy tôi giống người hay giống yêu quái?"
Lúc đó tôi phì cười, nói: "Tôi thấy anh giống người bạn tốt, ngày nào cũng có thể giúp tôi trông dưa."
Anh ấy ngẩn người, nhìn tôi, lại nhìn 200 mẫu ruộng dưa hấu phía sau rồi lại ngẩn người.
"Em tối qua nói muốn tìm bạn trai... Là vì muốn thu hoạch dưa..."
Anh ấy im lặng rồi thở dài, dưới ánh mắt mong đợi của tôi. Anh ấy bắt đầu làm việc thâu đêm.
Tôi nuôi Tiểu Bắc mười sáu năm, sự thật chứng minh, có làm thì mới có ăn.
Tiểu Bắc lúc nhỏ đuổi chuột đồng, lớn lên thì thu hoạch dưa.
Tiểu Bắc ban đêm gắng sức thu hoạch dưa, tôi ban đêm ngủ.
Đến khi tôi bán dưa vào ban ngày, Tiểu Bắc cuộn tròn trong lòng tôi ngủ.
Thỉnh thoảng tôi buồn chán, theo bản năng bóp nhẹ hai cái, bóp con rắn nhỏ tỉnh dậy, con rắn nhỏ mơ màng, mắt rưng rưng nước mắt.
"Buồn ngủ, tôi buồn ngủ..."
"Buồn ngủ cũng không được ngủ."
"..."
Con rắn nhỏ nào từng chịu uất ức như này, cắn vào cổ tay tôi một cái nhưng cắn cắn lại không nỡ, cọ cọ cổ tay rồi lại ngủ say.
Cuối tháng tám.
Lứa dưa cuối cùng bị thương lái chở xe tải đi khắp nơi, cuối cùng dưa cũng thu hoạch xong.
Hôm đó tôi đóng cửa, vừa về đến sân đã mệt đến mức ngủ quên mất.
Ban đêm không quá nóng, tôi không bật điều hòa, ôm Tiểu Bắc ngủ, Tiểu Bắc biến thành người cũng mát lạnh.
Trời sắp tối, bố tôi về, cửa phòng tôi kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra: "Kiều Nam, dậy ăn cơm thôi..."
Bố tôi cứ nhìn tôi như vậy, giống như lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy rắn trong chăn vậy, kinh ngạc.
Ông ấy nhìn tôi vừa mở mắt ra, mặt không cảm xúc thở ra một hơi: "Ra ngoài ăn cơm."
Ông ấy nói xong liền lui ra ngoài.
Để tôi ngồi một mình trong phòng ngủ hồi lâu, không muốn ra ngoài gặp bố.
Tôi thực sự không biết phải ra ngoài giải thích chuyện tôi ôm đàn ông ngủ ở nhà như thế nào.
Cuối cùng vì đói quá mà vẫn cắn răng đi ra ngoài ăn cơm, Tiểu Bắc biến thành rắn nhỏ cuộn tròn trong lòng tôi.
Anh ấy cũng sợ bố tôi, dù sao lúc nhỏ anh ấy ngày nào cũng nghe bố tôi nói muốn hầm anh ấy thành canh.
Bố tôi liếc nhìn con rắn đang cuộn tròn trong lòng tôi hỏi tôi nghĩ sao.
Tôi lắc đầu: "Con cũng không rõ..."
Bố tôi dừng một chút, sắc mặt như thường tiếp tục nói: "Vậy thì con tranh thủ tìm thời gian, dẫn nó đi đăng ký hộ khẩu."
Tôi kinh ngạc: "Nó... Hộ khẩu... Nó cũng phải đăng ký hộ khẩu..."
"Thời đại đang tiến bộ, không đăng ký là người cư trú bất hợp pháp."
"..."
Mấy năm tôi học đại học, nhà tôi thu hoạch khá, vừa vào thu, bố tôi đã muốn mua cho tôi một căn hộ nhỏ ở thành phố.
Sau đó xem xét rất lâu, căn hộ không quá tốt, nhà cũ nhỏ nhưng ở trung tâm thành phố, ra khỏi khu chung cư là đến Sở Công an thành phố, an toàn.
Thành phố chúng tôi không nổi tiếng, cũng không phát triển lắm nhưng may mắn vẫn tìm được việc.
Lương không cao, sau khi đóng bảo hiểm xã hội các thứ thì còn lại năm nghìn rưỡi, tiền tích lũy nhà ở tám trăm sáu.
Nhưng không phải lo lắng chuyện tiền thuê nhà, tôi ăn uống tiêu xài hàng tháng, vẫn có thể tiết kiệm được một khoản.
Còn mẹ tôi cũng sống ở thành phố, tôi lúc này mới biết, năm đó sau khi bà ấy tốt nghiệp thạc sĩ, đã về thành phố làm công chức cấp cơ sở.
Bây giờ bà ấy đã kết hôn lại, đối phương cũng là người trong đơn vị, chức vụ còn khá cao.
Tôi không để ý, nhưng mẹ tôi để ý, bà ấy dường như muốn bù đắp cho tôi.
Lúc đó tôi mua nhà, bà ấy cứ muốn trả cho tôi một nửa.
Nhưng bị bố tôi từ chối, tôi mua nhà xong mới biết chuyện này.
Chuyện của thế hệ trước, tôi cũng không hỏi nhiều.
Nhưng ngày thứ hai tôi chuyển đến nhà mới, mẹ tôi đã đến, nói là mang cho tôi một ít đồ ăn.
Sau đó bà ấy thường xuyên đến.
Lúc thì nói muốn nấu cơm cho tôi, lúc thì mang đồ đến cho tôi, lúc thì tìm người đến dọn dẹp vệ sinh cho tôi.
Nhưng mỗi lần bà ấy nhìn thấy Tiểu Bắc đều nhịn không được cau mày.
Mẹ tôi không thích Tiểu Bắc, bà ấy không hiểu tại sao tôi lại nuôi một con rắn làm thú cưng.
Tôi không giải thích, chủ yếu là cũng không biết giải thích từ đâu.
Nói hồi nhỏ không có bạn chơi cùng? Nói bố tôi quá bận, tôi đi theo trông dưa không có đồ chơi?
Nhưng quá xa lạ, không nói ra được lời thật lòng.
Cuối cùng im lặng ăn cơm, bà ấy nói tính cách tôi hơi hướng nội, không thích nói chuyện.
Có thể đi khám bác sĩ tâm lý điều chỉnh một chút.
Tôi khựng lại, sau đó mẹ tôi nói đã giúp tôi hẹn người vào cuối tuần, chính là bác sĩ tâm lý, vừa hay là con trai của bạn bà ấy.
"Đứa nhỏ đó tên là Bùi Hằng, bố mẹ đều làm trong cơ quan nhà nước, người cũng đẹp trai, thu nhập một năm năm mươi vạn, vừa hay cuối tuần về, con tự mình nắm chắc nhé."
"..."
Mẹ ruột của tôi, dường như đặc biệt quan tâm đến chuyện lớn cả đời của tôi.
Tôi không muốn đi nhưng mẹ tôi đã hẹn người ta rồi, ở quán cà phê ngay cửa khu chung cư.
Mẹ tôi đưa tôi đến đó rồi về nhà tôi.
Giống như mẹ tôi nói, Bùi Hằng là người rất tốt, tính cách, gia thế đều rất tốt.
Tôi trò chuyện với Bùi Hằng một lúc rồi chào tạm biệt, tôi lại ngồi một mình trong quán cà phê một lúc mới về nhà.
Lúc tôi về đến nhà, đã là buổi trưa, cửa mở toang, rất nhiều người ra ra vào vào.
Mẹ tôi thuê người dọn dẹp vệ sinh, họ đang dọn dẹp, bà ấy lại mua thêm rất nhiều đồ nội thất cho tôi.
Tôi đi vòng qua những người đó vào nhà nhưng lại phát hiện mẹ tôi không có ở đó.
Tôi không để ý, về phòng mới phát hiện có gì đó không đúng.
Tôi lại đi đến phòng ngủ phụ, cũng không có, phòng bếp cũng không có, mọi ngóc ngách trong nhà đều không có.
Tiểu Bắc ra ngoài sao? Không đúng, bây giờ là lúc lạnh nhất ở miền Bắc, Tiểu Bắc đã ngủ được một tháng rồi sao có thể chạy ra ngoài lúc này.
Cô gái nhỏ phụ trách lắp tủ hỏi tôi đang vội vàng tìm gì vậy?
"Nhà tôi có một con rắn, cô có nhìn thấy không?"
"Ôi trời, là con rắn dài hơn hai mét đó hả! Tôi nhìn thấy rồi, to lắm."
"Nó đâu?"
"Đó là rắn cưng của cô đúng không? Cô đừng tìm nữa, mẹ cô nói nuôi rắn không tốt, đã thuê người bắt đi rồi!”
"Lúc đó tôi còn xem, con rắn đó không có tính công kích gì, nhìn thấy người chỉ muốn chạy, sau đó mẹ cô vẫn thuê người chuyển giường đi bắt con rắn, con rắn đó khôn lắm, muốn tự mở lồng nhưng bị người bắt rắn dùng gai mây trói lại, rách da chảy máu đầy người..."
Tôi nhất thời cảm thấy choáng váng đầu óc, tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, mẹ tôi không nghe máy.
Tôi lại hít sâu một hơi, vừa đi vừa gọi điện thoại cho bố tôi.
"Bố, bố đến nhanh lên! Mẹ con thuê người bắt con rắn của con đi bán rồi."
Giây phút tôi mở miệng nói chuyện đã mang theo giọng khóc.
Bố tôi cũng giật mình, vội vàng an ủi tôi: "Con đừng sợ, bây giờ bố đến đó."
Hôm đó tôi không gọi được cho mẹ tôi, thậm chí không biết đi đâu tìm, vừa khóc vừa đến Sở Công an.
Sau đó cảnh sát cùng tôi đi tìm mẹ tôi, mẹ tôi lúc đầu còn không nói lời nào, sau đó bị ép hỏi lâu quá: "Nó nuôi rắn, lỡ con rắn đó cắn nó thì sao, tôi là mẹ nó, tôi nằm mơ cũng sợ nó bị cắn, con gái, con không thể nuôi con rắn đó..."
Lúc đó tôi thật sự suy sụp đến cực điểm, Tiểu Bắc của tôi từ khi còn nhỏ xíu trong lòng bàn tay nuôi đến bây giờ, tôi nuôi gần hai mươi năm rồi!
Sau đó tôi không hỏi nữa, cầm lấy chiếc ghế bên cạnh đập vỡ bàn trà bằng kính nhà bà ấy: "Lý Thời Lan, nếu tôi không tìm thấy con rắn của tôi, tôi sẽ gi. ếc bà."
Tôi cầm ghế đập vỡ bàn trà xong, lại điên cuồng đập bà ấy, cảnh sát phía sau vội vàng kéo tôi lại.
Tôi không buông tay, lại nhặt một mảnh kính vỡ to, hôm đó ồn ào rất lâu, mẹ tôi bị dọa đến mặt mày tái mét, lại bị người ta hỏi mới nói bán cho ai.
Lúc bố tôi dẫn tôi tìm thấy Tiểu Bắc đã là rạng sáng, Tiểu Bắc nằm trong lồng, toàn thân đầy máu.
Người bắt rắn nói Tiểu Bắc vùng vẫy quá, đã tiêm thuốc mê, lúc tôi ôm về nhà, con rắn nhỏ vẫn còn hôn mê.
Tôi lau vết máu đó, nước mắt lại rơi xuống.
"Bố."
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, con đừng sợ, không sao đâu, Tiểu Bắc không phải rắn bình thường, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện được, bây giờ chúng ta đến bệnh viện thú y."
Tìm rất lâu, không có nơi nào khám được, sau đó bố tôi cắn răng, đưa tôi về làng tìm một ông thầy lang xem.
Ông thầy lang nhìn con rắn rồi lại nhìn tôi, sắc mặt có chút kỳ lạ, cuối cùng đưa cho tôi một ít thuốc.
"Cái này uống trong, cái này bôi ngoài."
Tôi nhìn gói giấy và lọ thuốc nhỏ không ghi gì cả, nhịn không được hỏi một câu: "Đây là thuốc gì vậy ạ?"
Ông thầy lang hơi khựng lại, cuối cùng vẫn mở miệng: "Bột ibuprofen và povidone-iodine."
"..."
Nhìn ánh mắt hoang mang của tôi, ông thầy lang lại vui vẻ.
"Cô bé à, vẫn nên tin tưởng khoa học, hơn nữa con rắn nhà cháu nhìn thì nghiêm trọng, thật ra cũng chỉ là vết thương ngoài da, không bôi thuốc thì qua hai ngày cũng khỏi thôi, kê cho cháu một ít là để cháu yên tâm, yên tâm đi! Không sao đâu."