Tôi nuôi một con rắn từ nhỏ, theo lý mà nói, loài rắn không có tình cảm, cũng chẳng nhận chủ.
Nhưng con rắn của tôi có chút khác biệt, nó có thể giúp tôi trông dưa.
Nhà tôi có 200 mẫu ruộng dưa hấu, từ khi tôi còn bé đã phải ở ruộng trông dưa rồi.
Hồi nhỏ, ba tôi bế tôi đi trông dưa, lớn hơn một chút, ba dựng cho tôi một cái lều nhỏ ở phía Nam ruộng.
Ba trông ở phía Bắc, tôi trông ở phía Nam.
Dưa hấu tròn vo, ẩn mình dưới những tán lá, 200 mẫu ruộng, từ Nam đến Bắc, mênh mông bát ngát, những đêm hè oi ả, ba tôi thường không ngủ được, cứ đi đi lại lại dọc theo ruộng dưa.
Lúc đó tôi ngồi bên cạnh lều dưa chơi, ruộng dưa thì có gì mà chơi chứ, nhiều nhất là rắn với chuột đồng, chuột đồng ăn dưa, rắn ăn chuột đồng.
Rắn lớn, rắn nhỏ, chuột chạy loạn xạ, cạnh giường tôi còn có một ổ trứng rắn.
Ổ trứng có bốn quả, không biết xuất hiện từ lúc nào, chỉ là khi tôi nhìn thấy thì nó đã ở đó rồi, sau đó tôi thấy con rắn nhỏ đầu tiên chui ra khỏi vỏ trứng.
Tôi chọc chọc nó, nó mơ mơ màng màng bò vào lòng bàn tay tôi, liếm liếm lòng bàn tay tôi.
Tôi không coi nó là con trai nhưng hình như nó coi tôi là mẹ rồi, tôi cho nó uống nước, nó uống, tôi cho nó ăn, nó ăn.
Tôi để nó trong túi, nó cũng không chạy, sau đó cứ thế nuôi nó trong túi.
Ban ngày tôi đi bán dưa cùng ba, trong cái lều dưa bụi bặm, tôi ngồi trên quầy hàng chơi với rắn nhỏ.
Người lớn không để ý, có lẽ là có để ý nhưng không nhìn rõ, hoặc là nhìn rõ rồi nhưng cũng không kịp quản, ai cũng bận rộn cả.
Chỉ có rắn con suốt ngày quấn quanh cổ tay tôi, ngủ trong lòng bàn tay tôi, vảy của nó bị bàn tay nhỏ bé của tôi xoa nắn, thỉnh thoảng tôi mạnh tay quá, nó lại rụt vào trong tay áo, không cho tôi nắn nữa.
Bán dưa cả ngày trời, tối đến, tôi ôm rắn ngủ trong lều dưa. Hồi nhỏ tôi rất ghen tị với những người khác có búp bê để ôm ngủ, lớn lên rồi mua búp bê, lại cảm thấy hồi bé mình thật ngầu, có thể ôm rắn ngủ.
Cuộc đời đúng là một vòng tuần hoàn, trẻ con ghen tị với người lớn, người lớn ghen tị với trẻ con.
Tôi nhớ hình như là lúc sáu tuổi tôi nhặt được con rắn, lúc đầu ba tôi không biết, sau đó rắn càng ngày càng lớn, tay áo tôi không nhét vừa nữa.
Ba tôi mới biết, lúc đầu ba tưởng là rắn giả, tôi quấn vào cổ tay chơi, sau đó con rắn của tôi ăn một con gà con mà ba tôi nuôi.
Rắn ăn thì thôi đi, nó còn tha về cho tôi một nửa, nửa con gà con nằm chình ình trong chăn tôi.
Ba tôi vén chăn lên, cái nhìn đầu tiên là tôi, cái nhìn thứ hai là con rắn đang cuộn tròn ngủ trong lòng tôi, cái nhìn thứ ba là nửa con gà còn lại ở cuối giường.
Ba tôi chắc là bị sốc quá nên lại đắp chăn cho tôi, còn cẩn thận đắp thêm một lớp nữa.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, ba tôi bình tĩnh cầm lấy chổi: “Mẹ kiếp, con nhóc thối tha này, bảo mày nuôi rắn, bảo mày suốt ngày ôm rắn ngủ, bảo con rắn của mày ăn gà con của tao, hôm nay tao đánh ch. ếc mày…”
Tôi vừa ôm đầu chạy trốn vừa khóc lóc, sau đó ba tôi không đuổi kịp tôi nữa nên đã bỏ cuộc.
Còn con rắn của tôi cũng được chấp nhận ở lại, tôi là Kiều Nam, con rắn của tôi tên là Tiểu Bắc.
Những đêm hè ở ruộng dưa, rắn con theo tôi và ba tôi đi dọc theo ruộng dưa xanh mướt đuổi nhím, bắt chuột đồng.
Đợi tôi ngủ, nó lại thành thạo bò lên giường, nó là động vật máu lạnh, thích nằm trong lòng tôi, ấm áp.
Mùa hè năm đó còn chưa có quạt điện, tôi thích nó quấn quanh cổ tay mình, mát lạnh như miếng dán hạ sốt vậy.
Thỉnh thoảng tôi cũng quấn nó lên trán, ngủ rất thoải mái.
Lúc tôi mười hai tuổi, rắn của tôi sáu tuổi, tôi đến thành phố học cấp hai.
Ba tôi vác cho tôi một bao tải chăn bông, ba giúp tôi trải giường xong, lúc đi bảo tôi đưa tay ra, sau đó mạnh mẽ lôi con rắn ra khỏi cổ tay tôi.
Con rắn há miệng, muốn vùng vẫy nhưng bị ba tôi tát một cái vào đầu, nó ngoan ngoãn, bị ba tôi xách bảy tấc mang đi.
Tôi không ngoan ngoãn, cứ lẽo đẽo theo sau ba khóc lóc, ba tôi tức giận véo tai tôi.
“Mày xem con rắn này còn thân hơn cả ba mày nữa.”
“Nó là do con nuôi lớn mà!”
“Mày cũng là do tao nuôi lớn đấy!”
Biết là không thể lấy lại được, tôi bĩu môi, lau nước mắt: “Ba, ba cho nó ăn ngon một chút dỗ dành nó nhé! Không nó lại làm loạn đấy.”
“Cút cút cút, đi học đi! Học không giỏi tao hầm con rắn ch. ếc tiệt này đấy.”
Tôi giật bắn mình, hầm… Hầm á? Thôi được rồi, giờ tôi cũng ngoan ngoãn rồi, cầu xin tha cho con rắn của tôi.
Kỳ nghỉ đông năm lớp 7, tôi mang về nhà tờ giấy khen đứng đầu lớp, ba tôi nhìn giấy khen của tôi, phẩy tay, đi chơi đi!
Tôi lập tức đi tìm Tiểu Bắc, năm đó Tiểu Bắc bảy tuổi, là một con rắn trưởng thành khá lớn rồi.
Thân hình thon dài của nó quấn quanh eo tôi qua lớp áo len, sau đó đầu rắn gác lên vai tôi ngủ.
Mở cổ áo khoác lông vũ ra là tôi có thể nhìn thấy nó, rắn vốn đã sợ lạnh, lại là mùa đông nên nó quấn lấy tôi không chịu buông, tôi cũng không để ý.
Ở nhà tôi, gà có chuồng gà, vịt có chuồng vịt, ngay cả cá nhỏ cũng có bể cá.
Nhưng con rắn nhỏ của tôi chẳng có gì cả, nó không phải của ba tôi, nó là của tôi, cho nên nó không có ổ, nó chỉ có tôi.
Nghĩ vậy, tôi lại thấy con rắn của mình thật đáng thương.
Thương đến mức tôi bắt đầu đau lòng, hôm đó tôi xin ba một con gà con cho rắn ăn, lại bị ba đánh một trận.
“Nó không có ổ á? Đó là bởi vì nó chỉ ngủ trong chăn của mày thôi, con nhóc thối tha này mày còn dám dòm ngó đến gà con của tao nữa, mày với con rắn ch. ếc tiệt của mày ra chuồng chó mà ở.”
Chuồng chó nhỏ quá, vẫn là trong chăn thoải mái hơn, cho nên cuối cùng tôi cũng không tìm ổ cho rắn, vẫn là ở chỗ tôi là tốt nhất.
Tôi nuôi rắn rất lâu rất lâu, tối ôm ngủ, sáng ôm dậy.
Tôi rửa mặt đánh răng, rắn cũng thò đầu ra súc miệng.
Tôi ăn cơm trưa, rắn cũng ăn một miếng thịt gà.
Tiểu Bắc có thể mang ra ngoài, nó không chạy lung tung nhưng những chỗ đông người thì không được.
Đặc biệt là lúc tôi đi học, mỗi lần thấy tôi chuẩn bị cặp sách, nó sẽ nhanh chóng chui vào nhưng cũng chẳng ích gì, nó luôn bị ba tôi túm được ở cổng trường, xách về nhà.
Cho đến sau này nó quen rồi, lúc tôi đi học, nó sẽ cuộn tròn trong chăn của tôi, tôi về, nó sẽ bám lên người tôi.
Thỉnh thoảng nó cũng đi dạo cùng ba tôi, xem ruộng dưa.
Dưa hấu là thứ rất hên xui, mưa thuận gió hòa thì dưa to tròn, ăn cũng ngọt.
Dưa hấu nhà tôi bình thường cũng kiếm được kha khá, 200 mẫu ruộng, trừ chi phí nhân công, phân bón các thứ, một năm có thể lãi ròng từ 80 đến 150 triệu.
Nhưng cũng không phải lúc nào cũng có lãi.
Mấy năm tôi học cấp ba, lúc nào cũng hạn hán. Sông cạn nước, giếng cạn nước, ngay cả hồ chứa nước cũng cạn.
Dưa hấu lỗ vốn, hơn 200 mẫu dưa ch. ếc sạch, tiền nhân công cộng với tiền mua cây giống các thứ lỗ khoảng 200 triệu, cứ thế lỗ liên tục ba năm.
Năm tôi học lớp 11, có một ngày, tôi thấy ba ngồi xổm ở cửa nhìn ruộng dưa hút thuốc.
Ba rất ít khi hút thuốc nhưng hôm đó lại hút hết điếu này đến điếu khác, hút hết hai bao.
Sau đó ba nhìn bao thuốc đã hết, chửi một câu.
Quay đầu lại thấy tôi, đứng dậy phủi bụi: “Về nhà ăn cơm.”
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, tôi ngồi bên cửa sổ ôn bài, hôm đó nắng quá, người cứ lâng lâng.
Ngay cả rắn cũng không muốn động đậy, Tiểu Bắc nằm bẹp dí trên sàn nhà.
Bị con chó con chạy xộc vào nhà cắn một cái, lập tức quay lại cắn trả nhưng ngay sau đó lại tủi thân rúc vào.
Tôi nhìn nó, rắn nhỏ chui vào lòng tôi.
Năm đó trong làng có người đi thu mua rắn, chiều hôm đó đến nhà tôi, nói là muốn mua Tiểu Bắc, có thể trả 28 triệu một con.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong đã bị ba tôi đẩy ra ngoài: “Cút.”
Ba tôi đóng cửa lại, quay đầu nhìn tôi, giọng điệu không được tốt lắm.
“Đi đi đi, học bài đi.”
Mùa hè năm đó kết thúc, gà vịt trong nhà đều bán hết.
Chỉ duy nhất không nhắc đến Tiểu Bắc, tôi hỏi một câu, ba tôi nhìn tôi một cái, nói: “Nó là của con.”
Đầu thu ba tôi lại đưa tôi về trường.
Năm lớp 12 tôi ở nội trú, một tháng về nhà một lần, mỗi lần về tôi đều cảm thấy nhà có gì đó không ổn.
Sau đó tôi cuối cùng cũng biết là không ổn ở đâu: “Ba, tháng này ba đi đâu vậy? Sao bàn trong nhà phủ một lớp bụi dày thế này.”
Ba tôi khựng lại, im lặng, ba tôi không phải là người giỏi nói dối nhưng chắc là không muốn trả lời, trừng mắt nhìn tôi.
“Con còn quản được cả ba con nữa à, học hành cho tử tế đi.”
Ba tôi không nói, tôi cũng không hỏi được gì.
Năm lớp 12 trôi qua rất nhanh, lúc tôi lại chú ý đến ba thì kỳ thi đại học đã kết thúc rồi.
Mùa hè năm đó, ban đêm có tiếng dế kêu trong bụi cỏ, tiếng ve sầu kêu trên cây.
Thỉnh thoảng còn có một vài tiếng chim lạ kêu, tôi nằm trên ghế tựa, Tiểu Bắc cuộn tròn trong lòng tôi, quạt điện quay vù vù.
Tôi và ba trò chuyện rải rác, sau đó ba đột nhiên vào nhà, ra ngoài đưa cho tôi một cái thẻ.
Tôi nhìn cái thẻ đó, sau này tôi mới biết, ba tôi luôn cảm thấy thua lỗ quá nhiều.
Sợ tôi học đại học không đủ tiền, năm ngoái đã lén lút đi làm công nhân kỹ thuật trong nhà máy một năm.
Trong thẻ có 150 triệu, tôi nói nhiều quá, ba tôi nói không nhiều: “Ở ngoài một mình bốn năm đấy! Nuôi con trai nghèo khó, nuôi con gái giàu sang.”
Tôi cảm động muốn ch. ếc, cúi đầu suýt khóc, vừa ngẩng đầu lên định nói gì đó.
...Thế là tôi nhìn thấy ông ấy gãi lưng vì ngứa ngáy nhưng với không tới, liền tiện tay túm lấy con rắn của tôi, cầm hai đầu nó mà cọ cọ lên lưng.
Tôi lập tức òa khóc: "Trả rắn cho con, ba làm nó hôi hết cả rồi."
Gần cuối kỳ nghỉ hè, tôi gặp mẹ.
Tôi đã nhiều năm không gặp mẹ. Bố mẹ tôi không kết hôn, có con trước khi cưới, sau đó sinh ra tôi, mẹ ở nhà chăm sóc tôi ba năm.
Năm tôi ba tuổi, mẹ đi học cao học, sau đó như thế nào thì tôi không rõ nữa.
Bố không nhắc đến mẹ, tôi cũng không hỏi, cho đến ngày hôm đó có người gõ cửa.
Tôi mở cửa thì thấy bà ấy, bà ấy nhìn thấy tôi trong giây lát có chút sững sờ.
"Con là... Kiều Nam?"
Bố tôi không có nhà, tôi và mẹ ngồi đối diện nhau, thật ngại quá, tôi đứng dậy rót nước cho bà.
Vừa định ngồi xuống thì nghe thấy một tiếng hét: "Có rắn!"
Tôi quay đầu lại, thấy Tiểu Bắc đang tò mò nhìn mẹ tôi.
Con rắn nhỏ không hiểu chuyện gì nhưng có lẽ nó cảm thấy mẹ tôi hơi giống tôi nên tò mò.
Tôi xách con rắn ném vào phòng, đóng cửa lại.
Quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của mẹ, bà ấy run giọng nói: "Con... Nuôi rắn?"
"Tiểu Bắc nó rất ngoan, mẹ đừng sợ."
Tôi đặt cốc nước trước mặt mẹ, mẹ nuốt nước bọt, cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Chúng tôi tiếp tục ngồi đối diện nhau, càng thêm ngại ngùng.
"Tiểu Nam, con còn nhớ mẹ không?"
"Không nhớ lắm."
Tôi trả lời một câu.
"Mẹ là mẹ của con."
"... Ừm."
Tôi lại đáp một câu, ngày hôm đó mãi đến khi bố về, tôi mới có thể quay về phòng.
Tôi nằm úp mặt xuống giường, Tiểu Bắc từ trong chăn bò ra cọ cọ vào tôi, tôi sờ sờ đầu Tiểu Bắc, thấy vui vẻ.
"Bảo bối, con có thể đi học đại học cùng mẹ không? Không có con, sau này mẹ sống sao đây?"
Tôi nắm lấy đuôi nó nhẹ nhàng xoa xoa, chóp đuôi ngoan ngoãn để tôi nhào nặn, Tiểu Bắc rất giống gấu bông của tôi.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, vuốt ve con rắn này một chút là thấy khá hơn nhiều.
Nhưng mà, Tiểu Bắc hai năm nay không được bình thường, mỗi lần tôi sờ nó, nó đều muốn trốn.
Nhưng may là hôm nay nó không trốn, ngược lại còn quấn lấy cổ tay tôi nhẹ nhàng cọ cọ.
"Hôm nay ngoan quá! Bé ngoan!"
Con rắn nhỏ sững người, cứng đờ ra nhưng tôi không để ý.
Buồn ngủ ập đến, tôi ôm con rắn nhỏ của mình ngủ thiếp đi.
Tôi tốt nghiệp cấp ba, khi học đại học vì nuôi rắn nên không ở ký túc xá, thuê một căn phòng ở bên ngoài.
Đại học rất bận rộn, ban ngày lên lớp, tranh thủ thời gian thi lấy chứng chỉ, giành giải thưởng.
Buổi tối còn làm thêm, giúp người ta cắt ghép video.
Tôi rất chăm chỉ nhưng tôi không muốn học lên cao học, có người ôm ấp hoài bão lớn lao.
Tôi thực sự quá lười biếng, tôi muốn tốt nghiệp, tôi không thích đi học, từ nhỏ đã không thích.
Tôi không có hứng thú với việc học nhưng mọi người đều học nên tôi cũng học.
Thi lấy chứng chỉ cũng vậy, giống như những nhiệm vụ bắt buộc, tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành.
Thi tiếng Anh bốn cấp, tiếng Anh sáu cấp, tin học cấp hai cấp ba, chứng chỉ giáo viên trung học phổ thông, thậm chí vào thời gian rảnh rỗi của kỳ nghỉ hè, tôi còn đăng ký lớp học thi lấy chứng chỉ kế toán viên.
Nếu không phải vì ngành học không phù hợp, tôi cũng muốn thi kiến trúc sư cấp hai.
Tôi đang ôn tập trong căn phòng thuê của mình, ánh nắng xuân chiếu vào phòng, Tiểu Bắc cuộn tròn trong lòng tôi để tôi tùy ý nắn bóp.
Sau đó nó cảm thấy không thoải mái, dùng đuôi hất cuốn sách của tôi ra, móc lấy ngón tay tôi nhẹ nhàng cắn.
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn, tay kia theo bản năng muốn nhặt sách lên nhưng ngay sau đó cổ tay kia bị đuôi rắn quất một cái.
Con rắn nhỏ tức giận, cắn mạnh vào cổ tay tôi.
Giây phút bị cắn đau tôi sững người, một lúc lâu không nhịn được hỏi một câu: "Mày cũng đến kỳ kinh nguyệt à? Tính khí sao thất thường vậy?"
Bạn đã từng thấy con rắn nào xù lông chưa? Tôi đã thấy, năm đó Tiểu Bắc sắp dài đến hơn hai mét.
Nó hậm hực bỏ về phòng chui vào chăn, cửa bị nó khóa trái.
Ngày hôm đó tôi xem sách xong, làm bài tập xong, ăn cơm xong, nửa đêm, nằm ngủ quên trên ghế sofa.
Ngủ đến nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, có chút hiểu ra.
Sang xuân rồi, Tiểu Bắc lớn như vậy có phải là đến kỳ động dục rồi không?
Tiểu Bắc tự nhốt mình trong phòng tám ngày, giống rắn này đặc biệt chịu đói, nửa tháng không ăn cũng không sao nên tôi không quản.
Sau đó, vào ngày thi xong, nửa đêm nó lẻn vào chăn của tôi, tôi bị làm ồn tỉnh dậy, ngáp một cái: "Hết giận rồi à?"
Con rắn nhỏ thân mật cọ cọ vào cổ tôi.
Tôi cười khẽ: "Chậc, ngủ đi! Tổ tông."