Có một chiếc xe ngựa vẫn luôn đi theo phía sau nhưng lại chẳng thấy ai xuống cả.

Nghe người ta nói đó là Cửu hoàng tử, vị hoàng tử chưa từng lộ diện.

Ta đến kinh thành cũng được nửa năm rồi, số lần vào cung diện thánh cũng không ít, nhưng chưa từng gặp vị Cửu hoàng tử trong truyền thuyết này.

Nghe nói mẫu thân hắn vốn là vũ cơ do dị tộc tiến cống, sau một đêm thị tẩm liền mang thai hoàng tử.

Hoàng thất coi trọng huyết thống, cộng thêm mẫu tộc của Cửu hoàng tử thế lực yếu, mẫu thân lại mất sớm nên càng không được hoàng đế coi trọng.

Trong bữa tiệc tối, hoàng đế lại một lần nữa nhắc đến phụ thân ta.

Nói là để chúc mừng phụ thân ta đánh lui Hung Nô, muốn ban hôn cho ta, hỏi trong số các tiểu thư khuê các ở đây có ai mà ta vừa ý không.

Ta bèn diễn tròn vai công tử bột ăn chơi, khéo léo từ chối hoàng đế, nói rằng mình còn muốn chơi bời thêm vài năm nữa, chưa muốn thành gia lập thất.

Hoàng đế cười khuyên bảo vài câu rồi cũng không nói gì thêm.

Trong lòng ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chứng nghi ngờ của hoàng đế ngày càng nặng, vừa rồi chỉ cần đi sai một bước thôi cũng có thể rước họa sát thân.

Vụ ám sát hôm đó cũng không có tin tức gì thêm, e rằng trong đó cũng có bàn tay của hoàng đế.

Một hoạt động vốn để chúc mừng mùa màng bội thu lại bị biến thành bầu không khí ngột ngạt đến mức người ta không thở nổi.

Ta mượn cớ say rượu chuồn êm trước.

Lúc đang đi dạo trong rừng, ta chợt thấy một bóng người quen thuộc.

Ta tiến lại gần thì phát hiện đó là Tạ Hạc An và Tiểu Tiểu.

Hai người họ đang bàn bạc điều gì đó, nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn.

"Tiểu Tiểu, sao nàng lại ở đây?"

Tạ Hạc An nhanh nhảu nói: "Tiểu Tiểu cô nương đang ở đây học thêu thùa."

Ta gật gật đầu.

Quả nhiên là người trong thành, thật tao nhã.

Tiểu Tiểu chắp tay sau lưng, một thân hắc bào đứng dưới ánh trăng, trông khác hẳn mọi ngày.

Ta ngây người nhìn nàng ấy.

"Tiểu Tiểu, nàng... nàng mặc nam trang cũng đẹp đấy."

Vừa dứt lời, Tạ Hạc An bên cạnh liền không nhịn được mà bật cười.

Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm miệng."

Tạ Hạc An nín cười.

"Ồ."

Nhìn hai người phối hợp ăn ý như vậy, trong lòng ta không khỏi có chút ghen tị.

Tiểu Tiểu giải thích rằng ma ma không cho nàng ấy ra ngoài nên đành phải cải trang.

Mỹ nhân có vẻ mặt đáng thương, ta đương nhiên là tin tưởng rồi.

Lợi dụng lúc Tạ Hạc An đi xa, ta nắm tay nàng ấy khuyên nhủ: "Đừng có thân thiết với Tạ Hạc An quá, hắn ta không phải người tốt đâu."

Nghe vậy, Tiểu Tiểu cười rất đẹp, nhưng cũng không biết có nghe lọt tai hay không.

Tiểu Tiểu trốn ra ngoài, ta đương nhiên là sắp xếp cho nàng ấy ở trong lều của mình.

Vì chút tư tâm, ta nói với nàng ấy rằng chỉ có một chiếc giường.

Mỹ nhân cũng chiều theo ý ta, ngoan ngoãn ngủ bên cạnh ta.

Ngày hôm sau, cuộc săn bắn chính thức bắt đầu.

Cho dù là hoàng tử hay con cháu các quan lại đều có thể tham gia, ai nấy đều cố gắng để giành được giải nhất.

Tuy ta cũng biết cưỡi ngựa bắn cung, nhưng không dám quá phô trương, bắn được vài con thỏ rừng rồi liền dẫn mỹ nhân đi dạo chơi khắp nơi.

Nào ngờ lại gặp phải người mà ta không muốn gặp nhất.

Người tới một thân hồng y, kiêu ngạo phóng khoáng, thị vệ đi theo phía sau tay xách không ít con mồi.

"Thế tử."

Hắn ta nhảy xuống ngựa, chắp tay hành lễ.

Khi cười lên, răng nanh ẩn hiện.

Giọng nói cũng mềm mại, dễ khiến người ta có thiện cảm.

Nhưng chỉ có ta mới biết tên này điên rồ đến mức nào.

"Chân ngươi đã khỏi nhanh vậy sao?"

Vừa dứt lời, hai má hắn ta liền ửng đỏ.

"Nhờ phúc của thế tử, đã đỡ hơn nhiều rồi. Những ngày qua, ta vẫn luôn nhớ đến thế tử, mong mau chóng được gặp ngài."

Sắc mặt ta trầm xuống.

"Ngươi tưởng ta đang quan tâm ngươi sao? Ta chỉ hận không thể khiến ngươi tàn phế cả đời."

"Nhưng thế tử vẫn nương tay mà, phải không?"

Hắn ta nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của ta, vẻ mặt thành khẩn.

"Thế tử có biết không? Ngày hôm đó lúc ngài tát ta, ngay cả cơn gió cũng thơm ngát."

"Bùi Viên!"

Ta cao giọng.

"Ngươi còn dám làm càn, ta sẽ không chỉ chặt một cái chân của ngươi đâu."

Vẻ mặt ta vô cùng khó coi, suýt chút nữa thì mất bình tĩnh trước mặt Tiểu Tiểu.

Nhưng Bùi Viên này cứ như âm hồn bất tán, bám riết lấy người ta không buông, thật sự khiến người ta ghê tởm.

Lúc mới quen hắn ta, ta vừa đến kinh thành không lâu, thường xuyên cùng đám người Lý Trung ăn chơi trác táng, tiếng xấu đồn xa.

Hầu hết con cháu các gia đình quyền quý đều không muốn tiếp xúc với ta.

Chỉ có Bùi Viên này cứ như kẹo da trâu, ngày nào cũng đến phủ ta, thỉnh thoảng lại quan tâm lo lắng.

Ta thật lòng coi hắn ta là người bạn đầu tiên của mình ở kinh thành.

Nào ngờ tên này còn điên rồ hơn ta tưởng, dám hạ dược ta ngay trong phủ của ta.

Nếu không phải người của ta đến kịp thời thì ta đã suýt nữa bại lộ thân phận.

Ta tức giận, lập tức sai người đánh gãy chân hắn ta, đồng thời phong tỏa tin tức, không để chuyện xấu này truyền ra ngoài.

Người ngoài chỉ cho rằng chúng ta xảy ra mâu thuẫn.

Lâu dần, trong thành liền xuất hiện những lời đồn đại.

Nói ta là kẻ ngang ngược ở kinh thành, ngay cả công tử con nhà quyền quý cũng không coi ra gì.

Về chuyện này, ta lại không thể giải thích được.

Gặp lại Bùi Viên, ta bị PTSD nhẹ.

Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, lặng lẽ kéo Tiểu Tiểu ra sau lưng.

Tên chó chết Bùi Viên này, đói đến mức nam nhân cũng không tha, huống hồ là mỹ nhân tuyệt sắc như Tiểu Tiểu.

Thấy vậy, Bùi Viên cười giận dữ.

"Thế tử bảo vệ hắn ta như vậy làm gì? Thật sự cho rằng ai cũng lọt được vào mắt ta sao?"

Câu nói này của hắn ta không chỉ sỉ nhục người của ta mà còn sỉ nhục cả gu thẩm mỹ của ta nữa.

Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi mắng hắn ta: "Đồ vô sỉ."

Nói xong, ta không để ý đến hắn ta nữa, kéo Tiểu Tiểu bỏ đi.

Trên đường trở về, chúng ta lại gặp thích khách.

Tiểu Tiểu phản ứng trước, kéo ta né được một mũi tên.

Lần này thích khách đến rất đông, gần như là muốn lấy mạng ta.

Người của ta không đủ, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách.

Thị vệ liều chết mở ra một con đường máu, Tiểu Tiểu kéo ta chạy về phía đó.

Nhưng chạy được một đoạn thì phát hiện đó là đường cụt.

Thích khách nhanh chóng đuổi tới.

Tiểu Tiểu nhìn xuống con sông bên dưới.

"Ngươi biết bơi không?"

Ta nhìn hắn với vẻ mặt chán chường.

"Ta lớn lên ở vùng biên cương, ngay cả sông cũng hiếm khi nhìn thấy."

Nàng ấy trầm ngâm nói: "Lát nữa ta đếm đến ba, ngươi nhảy theo ta. Tin ta đi, nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu."

Vẻ mặt nàng ấy nghiêm túc, giọng nói trầm ổn, khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng.

Hiện tại cũng không còn cách nào khác, nên ta ngoan ngoãn gật đầu.

Ta nín thở, chờ đợi mệnh lệnh của Tiểu Tiểu.

"Một..."

"Ba!"

Ái chà, má ơi!

Còn chưa đếm đến hai nữa mà! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play