Nhưng cũng khó trách.
Ai ở kinh thành mà không biết, thế tử Vĩnh An Vương ăn chơi trác táng số một kinh thành.
Ngày thường, tâm trạng buồn vui thất thường.
Giây trước còn đang cười nói với người ta, giây sau đã có thể sai thị vệ đánh gãy chân đối phương.
Từ thứ dân đến con cháu quan lại, không ai thoát khỏi tay hắn.
Nhưng dù vậy, mọi người cũng không dám truy cứu quá nhiều.
Chỉ vì hắn có một người cha từng chinh chiến giành thiên hạ giúp Hoàng đế.
Ở kinh thành, hắn có thể nói là hoành hành ngang ngược, không ai dám chọc vào.
Ngay cả hoàng tử cũng phải nhường hắn ba phần.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là, vị thế tử sống một đời thuận buồm xuôi gió như vậy, lại chỉ ghét duy nhất người khác bàn tán về khuôn mặt của mình.
Phàm là kẻ nào phạm phải điều đại kỵ này, nhẹ thì bị vả miệng, nặng thì bị đánh gãy chân.
Ít nhất cũng phải nằm liệt giường nửa tháng.
Mà ngay lúc này, nghe tin từ biên cương truyền đến, nói Vĩnh An Vương lại giành được thắng lợi.
Hoàng thượng vô cùng vui vẻ, hạ lệnh khen thưởng.
Giờ này chính là lúc Vĩnh An Vương phủ đang được trọng vọng, ai cũng không dám vào lúc này chọc giận thế tử.
Thế mà Tạ Hạc An này không chỉ bàn tán, còn dùng từ ngữ hình dung nữ tử để khen ngợi thế tử gia.
Thật là chán sống rồi.
Những người có mặt đều là công tử xuất thân từ thế gia, cho dù không có chút tài cán gì thì cũng có một bộ não không đến nỗi ngu ngốc.
Họ liếc nhìn nhau, rồi cúi đầu xuống, sợ bị liên lụy.
Đây đã là lần thứ ba Tạ Hạc An bàn tán về khuôn mặt của ta rồi.
Hai lần trước có thể giải thích là do hắn ta nói bừa sau khi say rượu.
Nhưng lần này...
Bắt gặp hắn ta đang nhìn ta mỉm cười.
Ta dám chắc hắn ta là cố ý.
Ta không chắc hắn ta có phát hiện ra thân phận thật của ta hay không, muốn lấy đó làm cớ để uy hiếp ta.
Phải biết rằng, thế tử Vĩnh An Vương nữ giả nam trang, tội danh lừa gạt quân vương này không phải chuyện đùa.
Hơn nữa, kể từ khi Hoàng đế long thể bất an, bệnh đa nghi ngày càng nặng.
Ngài cũng cực kỳ bất mãn với việc phụ thân ta công cao vượt chủ, sớm đã có ý định trừ khử.
Chỉ là vẫn chưa tìm được sai lầm nào thôi.
Những năm gần đây, Hung Nô vẫn luôn có chút xung đột với binh lính ở biên giới.
Mấy huynh trưởng của ta phụng chỉ đến trấn thủ biên cương, vội vàng ra chiến trường.
Thêm vào đó, lương thực được cấp phát từ trên vẫn chưa đến, mấy huynh trưởng của ta đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Nói không phải do Hoàng đế cố ý, chó cũng không tin.
Nhưng ta, cũng là người mang dòng máu nhà họ Giang, lại bị Hoàng đế giữ lại kinh thành.
Nói dễ nghe thì là muốn để lại cho phụ thân ta một người nối dõi.
Nói khó nghe thì chính là lo lắng phụ thân ta tạo phản.
Vì vậy mới triệu ta về kinh làm con tin, dùng cách này để uy hiếp phụ thân ta.
Phụ thân lo lắng Hoàng đế biết ta là nữ nhi sẽ tùy tiện gả ta cho vị hoàng tử nào đó làm phi.
Nhưng may mắn thay, ta thường xuyên xuất hiện với nam trang, phụ thân liền thuận thế tuyên bố ra ngoài rằng ta là con trai út của ông, dập tắt ý định ban hôn của Hoàng đế.
Trước khi đi, phụ thân dặn dò ta phải che giấu tài năng.
Ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Việc đóng vai một kẻ ăn chơi trác táng cũng diễn đến xuất thần.
Bấy lâu nay đều chưa từng bị ai nghi ngờ, giờ đây lại bị Tạ Hạc An này nhiều lần vạch trần thân phận.
Trong cơn kinh hãi, càng nhiều hơn chính là sự xấu hổ khi bị vạch trần thân phận.
Nhưng nghĩ đến thân phận trưởng tử Minh Uy Hầu phủ của hắn ta.
Công tử thế gia, dung mạo tuấn tú, học thức uyên bác, rất có thể là Trạng nguyên của kỳ thi tới.
Ta cũng không thể thật sự ra tay với hắn ta.
Tạ Hạc An cứ như vậy đứng giữa đám đông, tựa như trích tiên.
Nhưng cho dù hắn ta có xuất thân tốt, dung mạo đẹp đến đâu, có một cái miệng như vậy thì chẳng ai ưa nổi.
Lý Trung lau mồ hôi trên trán, ra mặt hòa giải.
"Tạ huynh đây là nói bừa sau khi say rượu, thế tử đừng để trong lòng."
Ta nhìn Tạ Hạc An với nụ cười gượng gạo.
"Tạ huynh quả thật thú vị, nhưng những lời này đừng để ta nghe thấy lần thứ hai."
Tạ Hạc An cười nói.
"Chỉ là lời nói đùa thôi, thế tử hà tất phải để tâm."
Lão cáo già.
Ta thầm mắng trong lòng.
Chuyện này cứ thế trôi qua.
Bị chuyện này làm gián đoạn, tâm trạng tốt của ta tan biến, cũng chẳng còn hứng thú uống rượu nữa, liền đi về phủ trước.
Trên đường về, ta càng nghĩ càng tức, liền mai phục ở con đường Tạ Hạc An nhất định phải đi qua.
Lợi dụng lúc bên cạnh hắn ta không có ai, ta nhân lúc trời tối trùm bao tải hắn ta, kéo vào con hẻm đánh cho một trận.
Nghe thấy tiếng hắn ta kêu la thảm thiết, ta mới hài lòng vỗ vỗ tay.
Vừa ra khỏi con hẻm, ta đã thấy bên ngoài có một đám người bịt mặt.
Lúc này bên cạnh ta không có ai, chỉ có thể nhân lúc hỗn loạn trốn vào thanh lâu.
Ta lách mình trốn vào một gian phòng.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là Tần Tiểu mặc một bộ đồ trắng, ngồi quay lưng về phía ta với mái tóc dài được buộc một nửa.
Nghe thấy tiếng động, nàng đột nhiên quay đầu lại, dường như đang ngạc nhiên vì sao ta lại quay trở lại.
Ta cũng không kịp giải thích, kéo nàng ấy chui vào giường.
Bên ngoài ồn ào không dứt, đám người bịt mặt nhanh chóng tìm đến.
Tần Tiểu dường như cũng ý thức được điều gì, cởi bỏ áo khoác ngoài, lật người đè ta xuống dưới, đưa tay bịt miệng ta lại.
"Suỵt, đừng lên tiếng."
Nàng ấy có dáng người cao ráo, mặc trung y, ngực phẳng lì, lại còn có cử chỉ mạnh mẽ như nam nhi, thoạt nhìn dễ khiến người ta lầm tưởng là nam tử.
Ta hiểu ý nàng ấy, giả vờ đưa tay vòng qua cổ, ra vẻ hoảng sợ chui vào lòng nàng.
Nghe thấy tiếng đạp cửa, Tần Tiểu nghiêng người che mặt ta, quay đầu lại nhìn với vẻ mất kiên nhẫn.
"Ai đó?"
Đám người bịt mặt nhìn lướt qua rồi lui ra ngoài.
Ta rúc vào lòng Tần Tiểu, chóp mũi toàn là mùi hương lạnh lẽo trên người nàng ấy, cả khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Qua một lúc lâu, nàng ấy mới buông tay.
Thấy ta mặt đỏ bừng, tay vẫn đặt trên lưng mình, nàng không khỏi nhướn mày.
"Sao vậy?"
Ta xấu hổ rụt tay lại che mặt.
"Hơi... hơi ngột ngạt."
Tần Tiểu đứng dậy mở cửa sổ nhìn xuống lầu.
"Mấy người đó vẫn còn lảng vảng xung quanh, hay là thế tử tối nay cứ ở lại đây nhé?"
Ta vừa định gật đầu, nhưng liếc mắt nhìn qua chỉ thấy có một chiếc giường.
Ta thì không sao, dù gì mình cũng không phải nam nhân thật sự, nhưng Tần Tiểu không hề hay biết điều này.
Hơn nữa nàng ấy vốn là con gái nhà lành, lại bị ép vào thanh lâu này, chắc hẳn trong lòng cũng không muốn dây dưa với loại công tử bột như ta.
Ta sợ nàng ấy lo lắng ta có ý đồ xấu với nàng, liền đặt một chiếc chăn bông ở giữa giường.
Ta nói với nàng ấy, đây là ranh giới của chúng ta, phân cách rõ ràng.
Như vậy nàng ấy sẽ không phải lo lắng nửa đêm ta thừa cơ sàm sỡ nàng.
Ta nói rất nghiêm túc, sợ nàng ấy hiểu lầm.
Tần Tiểu lại khoanh tay trước ngực, rõ ràng là vẻ mặt bị chọc cười.
"Ngươi được không đấy?"
Ta ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm sắc bén của nàng.
"Nàng hỏi phương diện nào?"
Nàng thấy ta không giống như đang nói đùa, im lặng một lúc, thở dài.
"Ngủ đi."
Ta gật đầu.
"Được."
Diễn kịch cả ngày, lại suýt chút nữa bị bại lộ thân phận, còn bị người ta truy sát, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, ta gần như lập tức chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ý thức biến mất, ta mơ hồ nhận ra, ánh mắt Tần Tiểu nhìn ta lúc nãy dường như đang mong đợi điều gì đó.
Thôi bỏ đi, sáng mai hỏi lại vậy.
Trong cơn mơ màng, ta cảm thấy chiếc chăn bông trên người đã bị dịch chuyển.
Lạnh quá.
Ta không ngừng xích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh.
Tứ chi lạnh lẽo cũng theo bản năng áp sát vào làn da ấm áp bên cạnh.
Một lúc lâu sau, trong đêm đen tĩnh mịch vang lên một tiếng cười khẽ khó hiểu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tần Tiểu đã không thấy bóng dáng.
Để báo đáp ân cứu mạng của nàng, ta đã nhiều lần tìm tú bà, muốn chuộc thân cho Tần Tiểu.
Nhưng lại được tú bà cho biết, những ngày này nàng không tiếp khách.
Ta đưa bạc cho tú bà, dặn dò bà ta chăm sóc Tần Tiểu thật tốt, rồi rời đi.
Lại qua vài ngày nữa thì vào thu.
Hoàng đế gần đây tinh thần rất tốt, buổi săn bắn mùa thu hàng năm vẫn được tổ chức như thường lệ.
Địa điểm được quyết định ở ngoại ô thành, các đại thần và gia quyến có thể cùng nhau tham gia.
Phụ thân ta đang ở xa biên cương, chỉ có thể do ta đại diện cho Vĩnh An Vương phủ đi theo.
Ta cưỡi ngựa, thong thả đi ở cuối đoàn.
Vậy mà có kẻ không biết nhìn sắc mặt, cứ cười tủm tỉm đến gần ta.
"Thế tử dạo này khỏe không?"
Ta quay mặt đi không muốn để ý.
Hắn ta cũng không bận tâm, ngược lại còn tiếp tục nói: "Sau hôm đó, thế tử đã hả giận chưa?"
Ta uể oải nhướng mí mắt.
"Sao ngươi biết là ta làm?"
Thấy ta cuối cùng cũng nhìn mình, Tạ Hạc An nhếch mép cười.
"Ta đoán."
"Chỉ là đáng thương cho tên sau vặt bên cạnh ta, vô cớ bị vạ lây."
Hắn ta cười ôn hòa, đúng chuẩn một quân tử.
Tay ta lại ngứa ngáy.
Ta tưởng hắn ta sẽ biết điều một chút, biết ta không ưa mình, hắn ta sẽ tự động tránh xa.
Ai ngờ hắn ta đột nhiên hỏi ta: "Thế tử cũng không còn nhỏ nữa, đã đính hôn chưa?"
Ta mất kiên nhẫn đáp: "Sao? Ngươi muốn làm thế tử phi à?"
Hắn ta cười.
"Hỏi giúp người khác thôi."
Ta trầm ngâm một lát.
"Thật sự muốn biết?"
Thấy hắn ta gật đầu, nụ cười trên môi ta càng sâu thêm vài phần.
"Vậy ngươi lại gần đây một chút."
Tạ Hạc An không hiểu chuyện gì, liền nghiêng người lại gần.
Ta nhân cơ hội đá một cái vào con ngựa của hắn ta.
Con ngựa bị giật mình, đột nhiên tăng tốc, mang hắn ta chạy về phía trước.
Rốt cuộc Tạ Hạc An tinh thông cưỡi ngựa cũng có lúc luống cuống tay chân.
Vất vả lắm mới dỗ dành con ngựa xong, mái tóc được hắn ta chải chuốt kỹ lưỡng đã bị gió thổi tung hết cả, trên mặt cũng không còn treo nụ cười đáng ghét thường ngày nữa.
Trông bộ dạng vừa muốn mắng người lại vừa phải giữ hình tượng công tử, thật buồn cười.
Nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Tạ Hạc An, ta ở phía sau cười suýt nội thương.