Nước sông ngập qua mũi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy có người đang thổi khí vào miệng mình.
Sau khi phun hết nước ra, ta vẫn còn hơi choáng váng.
Mũ quan của ta bị nước sông cuốn trôi, tóc tai rũ rượi, ta được Tiểu Tiểu ôm trong lòng, tay chân mềm nhũn.
Y phục ướt sũng dính sát vào người, đặc điểm của nữ nhân không thể che giấu được nữa.
Đợi đến khi ta hoàn hồn thì đã quá muộn rồi.
Còn chưa kịp mở miệng giải thích, Tiểu Tiểu lại trở nên luống cuống trước.
"Ngươi là nữ nhân?"
Ta mím môi gật đầu.
"Nàng không hỏi tại sao ư?"
Tiểu Tiểu nhặt củi, cúi đầu nhóm lửa.
"Đợi đến khi nào ngươi muốn nói thì hãy nói cho ta cũng không muộn."
Bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
Như thể ông trời cố tình muốn nhốt hai chúng ta trong hang động nhỏ bé này.
Tiểu Tiểu khoác áo ngoài đã hong khô lên người ta, còn mình thì ngồi cách xa, như thể cố ý tránh né ta vậy.
"Nàng có lạnh không?"
Thấy nàng ấy lắc đầu như dự đoán, ta nói với nàng: "Ta lạnh, ngươi lại gần đây một chút đi."
Có lẽ sợ ta bị cảm lạnh, nàng ấy ôm ta từ phía sau, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.
Tiếng mưa rơi tí tách hòa lẫn với nhịp tim của nàng đang dần dần hạ xuống, giống như tiếng trống dồn dập, vang vọng trong đêm mưa yên tĩnh.
Thấy nàng ấy không nói gì, ta chủ động mở lời tìm chuyện để nói, kể về những chuyện thú vị thời thơ ấu của mình.
Nói đến đây, ta liền nhớ đến người nhà.
Không biết các huynh trưởng của ta đã bình an trở về nhà chưa.
Nếu không phải tên hoàng đế chó chết này, gia đình ta cũng sẽ không phải ly tán.
Tiểu Tiểu dường như cũng ý thức được điều gì đó.
"Ngươi thấy hoàng đế đương triều thế nào?"
Ta rúc vào lòng nàng ấy, đáp: "Không tốt."
Nàng im lặng một lúc.
"Nếu hoàng đế đổi thành người khác, ngươi hy vọng người đó sẽ làm gì?"
Ta ngáp một cái.
"Không có ý nghĩ gì cả, chỉ hy vọng người đó đối xử tốt với người nhà của ta, làm nhiều việc có lợi cho bá tánh là được."
Tần Tiểu đột nhiên bật cười, khiến ta thấy hơi ngại ngùng.
"Giang Nguyện."
"Hửm?"
"Ngươi chuộc thân cho ta đi."
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu, chẳng phải chuyện này là đương nhiên sao?
Tần Tiểu ngại ngùng cười, vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
"Ý ta là, ta gả cho ngươi nhé."
"Hoặc... hoặc ngươi cưới ta cũng được."
Giọng nàng ấy trầm thấp mà du dương, đôi mắt đen láy chứa đầy vẻ nghiêm túc.
Bên tai ta như có pháo hoa nổ tung.
Chỉ có nhịp tim loạn nhịp, hoàn toàn bộc lộ nội tâm của chính mình.
Mưa tạnh, thị vệ tìm thấy chúng ta.
Hoàng đế biết chuyện ta bị ám sát, lại triệu kiến ta.
Tuy trong lòng ta đã sớm có dự đoán, nhưng vẫn phải phối hợp diễn trò với ông ta.
Lúc trở về lều trại đã là nửa đêm.
Ta rón rén nằm xuống bên cạnh Tần Tiểu, lại bị nàng ấy kéo vào lòng.
"Sao còn chưa ngủ?"
Cánh tay ôm ta lại siết chặt hơn.
"Nếu ta có chuyện giấu ngươi, ngươi có giận ta không?"
Ta suy nghĩ một lúc.
"Phải xem là chuyện gì đã."
Tần Tiểu không trả lời, mà vùi đầu vào cổ ta, giọng nói ồm ồm: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Lúc đó ta không hiểu ý của câu này, chỉ cho là chuyện nhỏ nhặt gì đó.
Đợi đến khi phát hiện ra, muốn trả hàng cũng không kịp nữa rồi.
Trở về kinh thành, ta chuộc thân cho Tần Tiểu.
Ngoài dự đoán, tú bà chỉ lấy của ta ba lượng bạc.
Nói là Tần Tiểu mới đến không lâu, cũng không tiêu tốn nhiều tiền của thanh lâu.
Ta không thể hiểu nổi.
Đêm chuộc thân, ta ngượng ngùng cởi bỏ y phục của Tần Tiểu, rồi ngây người.
"Sao nàng lại là nam nhân?"
Hắn vòng tay qua cổ ta, thở ra, cười vô tội.
"Không được sao?"
Ta lảng tránh ánh mắt hắn.
Kỳ thật...
Cũng không phải là không được.
Tần Tiểu lại biến mất.
Chỉ để lại một bức thư.
Lời lẽ trong thư không nhiều, chỉ vỏn vẹn mấy chữ.
“Đợi ta trở về cưới nàng.”
Ta mơ hồ đoán được thân phận của chàng không hề đơn giản.
Nhưng không ngờ lại gặp chàng trong bữa tiệc tối ở hoàng cung.
Tần Tiểu ngồi bên tay trái hoàng đế, cùng với mấy vị hoàng tử.
Ta lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi bàn tiệc, ra sân sau để bình ổn lại nội tâm đang dậy sóng.
Tần Tiểu vội vàng đuổi theo.
Thấy sắc mặt ta không tốt, chàng ấp úng nói: "Thực ra ta chính là Cửu hoàng tử, Tần Kiêu."
Ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không nhịn được hỏi: "Ngươi tiếp cận ta là để thăm dò thái độ của Vĩnh An Vương phủ sao?"
Tần Kiêu không trả lời, nhưng trong lòng ta đã sớm biết câu trả lời.
Ta tức giận đến bật cười.
"Phái người điều tra là biết, còn phải vất vả Cửu hoàng tử đích thân đến, thậm chí không tiếc giả trang thành nữ nhân."
Giọng chàng gấp gáp, vội vàng giải thích:
"Ban đầu đúng là như vậy, nhưng ta thật sự đã động lòng."
"Xin lỗi, ta không cố ý giấu nàng, chỉ là ta không biết nên nói với nàng thế nào."
"Nàng muốn phạt ta thế nào cũng được, đừng bỏ rơi ta."
Ta thở dài.
"Người lớn tướng rồi, còn động một tí là khóc, mất mặt chết đi được."
Tuy nói vậy, nhưng vẫn cam chịu lau nước mắt cho chàng.
Tần Tiểu thấy vậy, lập tức nín khóc mỉm cười.
Chàng nắm tay ta, vẻ mặt nghiêm túc.
"Nàng còn nhớ đêm đó nàng đã nói gì không?"
“Bây giờ, ta sẽ từng bước thực hiện.”
Sau buổi săn bắn mùa thu, sức khỏe của hoàng đế ngày càng kém, những ngày này cuối cùng cũng gục ngã.
Mấy vị hoàng tử cũng không phải dạng vừa, nhân cơ hội rục rịch.
Hoàng đế biết mình không còn sống được lâu, quyết tâm muốn trừ khử cha ta.
Hoàn cảnh của ta ở kinh thành ngày càng khó khăn.
Số lần bị ám sát cũng ngày càng nhiều, gần như sắp công khai ra mặt.
May mà có cha ta và Tần Kiêu phái người bảo vệ, chuyển đi nơi khác.
Lúc hoàng đế bệnh nguy kịch, mấy vị hoàng tử đã sớm không nhịn được nữa, vở kịch bức cung cũng diễn ra sớm hơn mấy ngày.
Cửu hoàng tử im hơi lặng tiếng diễn một màn ve sầu thoát xác, chim sẻ rình mồi, một mẻ hốt gọn tất cả mọi người.
Lúc cha ta và huynh trưởng chạy đến, thành bại đã định.
Tần Kiêu cũng thực hiện lời hứa của chàng, vừa mới đăng cơ đã phong cho cha ta làm Nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân.
Cha ta được sủng ái mà lo sợ, còn tưởng đây tân hoàng ra oai phủ đầu.
Nhờ những ngày qua tân hoàng liên tục sai người đưa lễ vật đến phủ, lúc này mới xóa tan nỗi lo lắng của cha ta.
Trong đó nhiều nhất là châu báu trang sức, và một số y phục nữ tử đã được may sẵn, như thể cố ý lấy lòng người nào đó.
Mấy vị huynh trưởng là người đầu tiên phản ứng lại, ánh mắt nhìn ta cũng mang theo vẻ trêu chọc.
Lúc Tần Kiêu đến đón ta, từ xa đã nghe thấy tiếng đội ngũ đón dâu, ta xấu hổ đến mức không dám ra khỏi cửa, cuối cùng vẫn bị mấy vị huynh trưởng kéo ra.
Tần Kiêu nắm tay ta, hứa hẹn với ta.
"Nguyện Nguyện, nàng gả cho ta là chuyện may mắn nhất đời này của ta."
"Ta nhất định sẽ yêu thương trân trọng, không rời không bỏ."
Chàng nói vậy, cũng làm vậy.
Tân hoàng đăng cơ, đặt quốc hiệu là Cẩn, lập con gái út Giang thị phủ Vĩnh An vương làm hoàng hậu.
Đế hậu vừa xuất hiện, những người quen biết thế tử Vĩnh An vương đều ngầm hiểu mà im lặng.
Chỉ có Bùi Viên là làm ầm ĩ nhất.
Tân hoàng bị hắn ta làm phiền đến phát bực, liền ném hắn ta ra tiền tuyến, nói là để hắn ta tận dụng cho tốt một chút sức lực trâu bò này.
Không ngờ Bùi Viên lại là nhân tài, trên chiến trường như kẻ điên, đánh cho Hung Nô tan tác.
Bộ dạng liều mạng của hắn ta dọa cho Hung Nô không dám ló mặt, chỉ đành ngoan ngoãn dâng thư cầu hòa.
Bùi Viên làm tướng quân trở về, vừa nghe nói đế hậu đã sinh được hai đứa con, tâm lý lại sụp đổ.
Sau này Bùi Viên bị ép thành gia lập thất, trên đường phố kinh thành luôn phải diễn ra một màn kịch truy thê, khiến người ta bàn tán xôn xao.
Phu thê dây dưa mấy năm, cuối cùng cũng yên tĩnh, an tâm sống qua ngày.
Ngoại truyện (Góc nhìn của Tạ Hạc An)
Mối quan hệ giữa Tạ Hạc An và Tần Kiêu vừa là vua tôi vừa là bạn bè.
Hắn hiểu rõ hoài bão của Tần Kiêu, Tần Kiêu cũng hiểu rõ sự không cam lòng tầm thường của hắn.
Thế tử Vĩnh An vương đột nhiên bị triệu hồi về kinh, Tần Kiêu muốn nhân cơ hội thăm dò thái độ của hắn ta.
Biết Giang Nguyện thường xuyên lui tới lầu xanh, Tạ Hạc An nói đùa bảo Tần Kiêu giả trang thành nữ nhân tiếp cận thử xem.
Thấy Tần Kiêu im lặng hồi lâu, Tạ Hạc An tưởng hắn cũng không để tâm.
Ngày hôm sau, nhìn thấy Tần Kiêu mặc nữ trang đứng bên cạnh Giang Nguyện, Tạ Hạc An suýt nữa thì cười lăn cười bò.
Tối hôm đó, hắn như thường lệ tìm Tần Kiêu, lại thấy Tần Kiêu cứ nhìn chằm chằm vào tay mình ngẩn người.
"Ngươi nói sao tay Giang Nguyện lại nhỏ thế nhỉ? Giống như nữ nhân vậy."
Tần Kiêu lẩm bẩm: "Giá như hắn thật sự là nữ nhân thì tốt rồi."
Ngừng một chút, lại nói: "Thực ra... nam nhân cũng không phải là không được."
Tạ Hạc An đã sớm nhìn thấu thân phận của Giang Nguyện.
Nhìn thấy Tần Kiêu từng chút một càng lún càng sâu, Tạ Hạc An thân là bạn bè đương nhiên phải sớm tính toán cho chàng.
Ai ngờ còn chưa đợi được câu trả lời đã bị Giang Nguyện đùa giỡn một trận.
Tức đến nỗi Tạ Hạc An suýt nữa không để ý hình tượng mà mắng chửi ầm lên.
Tối hôm đó, Tạ Hạc An đi tìm Tần Kiêu để than thở, lại thấy vẻ mặt chàng tràn đầy xuân tình.
"Hình như ta sắp yêu rồi."
"Ngươi nói xem Giang Nguyện có thích nam nhân không?"
Yêu đương?
Tạ Hạc An mặt không cảm xúc nhìn hắn nói nhảm, lần đầu tiên hoài nghi việc mình đứng về phía hắn có phải là sai lầm hay không.
Nhìn bộ dạng vừa rối rắm vừa mong đợi của đối phương.
Tạ Hạc An nổi lên ý xấu.
Thôi vậy, vẫn là không nói cho tên ngốc này biết.