Đêm hôm ấy Từ cũng đi ra ruộng. Trời quả nhiên vẫn không có gió, nhưng trăng thì đã khuất. Mây che kín bầu trời như cố nuốt trọn vầng trăng, duy chỉ có một chỗ quầng mây đang phát ra thứ ánh sáng mờ đục. Tiếng côn trùng cũng thưa thớt hơn.

“Không thấy trăng nhỉ.”

“Không thấy trăng nhỉ.”

Những giọng nói ấy lại vẳng đến từ đâu đó và câu chuyện bắt đầu.

“Thế là sắp đến ngày mai rồi.”

“Ừ, ngày mai rồi.”

“Vẫn chưa nhớ ra nhỉ.”

“Chờ chút nào.”

Đoạn đối đáp kéo dài một lúc thì bỗng nhiên:

“Ồ.”

“Ồ.” Giọng nói tỏ ra mừng rỡ.

“Nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra rồi.”

“Đó là ngày hắn ta ngã bệnh.”

“Đó là ngày hắn ta ngã bệnh.”

“Hắn ta là ai ấy nhỉ.”

“Hắn ta là thái tử.”

“Là Lý Tụng!”

“Là Lý Tụng!”

Khi nghe đến cái tên mà hai giọng nói thốt lên một cách mừng rỡ, Từ bỗng run bắn.

Lý Tụng là tên của con cả đương kim hoàng đế Đức Tông.

“Có chết không?” Một giọng nói hỏi.

“Không chết.” Giọng kia đáp. “Chỉ ngã bệnh thôi.”

“Chỉ ngã bệnh thôi à.”

“Nhưng vì thế mà bọn ta sẽ ra khỏi nơi này.”

“Mai là ngày Lý Tụng ngã bệnh, bọn ta sẽ ra khỏi đây vào hôm sau đó.”

“Phải rồi.”

“Phải rồi.”

“Hừ hừ.”

“Ha ha.”

Hai giọng nói cất tiếng cười.

Thế rồi những tiếng cười “Hừ hừ”, “Ha ha” tuy trầm thấp nhưng khoái trá lan ra khắp cả cánh đồng bông giữa đêm tối.

Tin Lý Tụng ngã bệnh truyền đến chỗ Từ vào buổi chiều tối ngày hôm sau. Người đem tin đó đến là ba chức dịch của Tả Kim Ngô Vệ. Một trong số đó là Trương

Ngạn Cao, người quen của Từ.

“Này,” sau mấy câu chào hỏi qua loa, Trương nói với Từ: “Chuyện này là thế nào?”

Trương lôi từ trong bọc áo ra một mảnh giấy trắng dúi vào tay Từ. Đó là bức thư Từ thảo trong đêm qua, ngay sau khi nghe được câu chuyện, rồi sai con trai đánh ngựa đưa đến tận nhà Trương để Trương có thể đọc được ngay trong sớm nay.

Nội dung bức thư đại ý rằng: Gần đây cậu có nghe gì về việc thái tử Lý Tụng không khỏe trong người chăng? Nếu thái tử lâm bệnh và trở nặng trong ngày hôm nay thì báo gấp cho tôi.

Trương làm chức trưởng sử* Tả Kim Ngô Vệ. Đây là chức vụ mà nếu ngọc thể thái tử có điều gì thì sẽ được thông báo đầu tiên. Trương là bạn nối khố với Từ.

Chức quan thuộc tòng lục phẩm.

Giọng Trương gấp gáp. Có vẻ anh ta đã tế ngựa như bay về đây qua quãng đường mà đi ngựa thường phải mất nửa ngày.

“Quả nhiên ngọc thể thái tử đã xảy ra chuyện hả?” Từ hỏi.

“Sáng nay, thái tử đã ngã bệnh sau khi vào vấn an hoàng thượng.” Trương trả lời.

Thái tử có hai nhiệm vụ là “thị thiện” và “vấn an”. Thị thiện là nếm trước thức ăn của hoàng thượng xem có độc hay không. Còn vấn an là hỏi bọn hoạn quan hầu cận trong tẩm thất của hoàng thượng ngày hai lần, sáng và chiều, xem “Bệ hạ có khỏe không?”

Đó là nhiệm vụ của thái tử. Nghe nói sau khi vào vấn an được một lát thì Lý Tụng xảy bệnh.

“Bị đột quỵ.” Trương nói thêm.

Đột quỵ, tức là chảy máu não.

Từ nghe thấy thế liền kêu khẽ: “Trời...”

“Nghe này, việc này xảy ra với thái tử sau khi tôi đọc bức thư của cậu. Cậu hiểu sự nghiêm trọng của nó chứ?”

Từ gật đầu.

“Làm sao cậu biết trước được việc thái tử sẽ ngã bệnh? Tùy vào câu trả lời mà tôi có thể sẽ phải bắt cậu, thậm chí dù là bạn nối khố, tôi cũng buộc lòng phải dùng biện pháp nghiêm khắc hơn. Nhưng trước tiên, cậu sẽ phải cùng tôi về Trường An...” Trương cảnh báo Từ.

“Tôi hiểu điều cậu nói. Nhưng nếu cậu nghĩ tôi có dính dáng đến việc thái tử đột quỵ thì cậu nhầm to. Chỉ là tôi tình cờ nghe được câu chuyện đã viết trong thư cho cậu mà thôi.” Từ nói vậy rồi thuật lại hết cho Trương sự việc xảy ra trên cánh đồng bông của mình trong bảy ngày vừa qua.

“Không lẽ nào.” Trương thốt lên. “Chuyện không thể tin được?”

“Tôi không nói dối.”

“Nếu cậu không nối dối, thì nhất định tối mai sẽ có thứ gì đó xuất hiện trên cánh đồng của cậu!”

“Không cần đợi đến mai. Nếu ra đồng vào đúng giờ đó đêm nay, chắc chắn sẽ nghe thấy giọng nói ấy. Như vậy cậu có thể khẳng định lời tôi kể là sự thật.”

“Nhưng tôi được lệnh phải đưa cậu về thành Trường An trong đêm nay.”

“Đằng nào cũng chiều rồi. Cậu không cần phải đợi lâu. Kiểm tra xem lời tôi kể là thật hay không ngay trong đêm nay chẳng tốt hơn là ngày mai mới quay lại hay sao?”

Trương nghe Từ nói thấy cũng có lý, bèn gật đầu: “Thôi được rồi, ta hãy làm theo lời cậu.”

Hôm đó cũng là một đêm không trăng.

Gió đương thổi.

Cả cánh đồng bông phát ra tiếng xào xạc.

Trương cùng Từ và bọn bộ hạ của Trương đứng bất động trong bóng tối chờ đợi.

Ngọn đuốc trên tay một kẻ bộ hạ của Trương bị gió thổi bạt đi, cháy kêu lép bép. Đêm đen như mực. Chỉ có khuôn mặt của cả bọn hiện lên đỏ quạch dưới ánh đuốc trong bóng tối.

“Chưa có gì à?” Trương hỏi.

“Chờ chút nữa.” Từ đáp.

“Vốn dĩ đây không phải nhiệm vụ của tôi. Lẽ ra người khác phải đi, nhưng tôi là người nhận thư nên cực chẳng đã mới phải làm việc này...”

Đúng lúc Trương cất lời thì đột nhiên từ đâu đó trong bóng đêm có tiếng nói vẳng lại.

“Gió nổi rồi kìa.”

Tuy trầm thấp, nhưng có thể nghe rõ giọng nói đó.

“Gió nổi rồi kìa.”

Một giọng khác hưởng ứng.

“Thấy chưa, đúng là Lý Tụng đã ngã bệnh.”

“Phải rồi, đúng là Lý Tụng đã ngã bệnh.”

Hư hư...

Hi hi...

Ha ha...

Vô số tiếng cười lao xao khỏa đầy bóng tối.

“Sắp đến ngày mai rồi.”

“Sắp đến ngày mai rồi.”

Vẫn là những giọng nói ấy.

“Ai đó?” Trương bất giác cất tiếng hỏi.

Nhưng không ai trả lời.

Thay vào đó, gió càng thổi mạnh hơn khiến cho đám lá bông trên cả cánh đồng đang chìm sâu trong bóng tối rung lên xào xạc. Vô số tiếng cười cộng hưởng với âm thanh đó. Hình như có xen lẫn cả tiếng ngựa hí. Tiếng giáp trụ. Tiếng lọc cọc của chiến xa.

Và rồi lại là vô số tiếng cười trầm đục...

Khục khục...

Hừ hừ...

Ha ha...

Những tiếng cười ấy cộng hưởng với nhau, hòa cùng tiếng gió, rồi chẳng mấy chốc vang vọng khắp bầu trời đêm giữa trận gió mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play