Trường An là một cái lò luyện.
Nó vừa là lò luyện các chủng người, lò luyện văn hóa, đồng thời là lò luyện của sự thánh thiện và phàm tục, của phồn vinh và hủ bại.
Trường An giai đoạn Không Hải nhập Đường là một đại đô thị vô tiền khoáng hậu trên thế giới. Về quy mô mà nói, nó vượt xạ đế quốc La Mã ở phía Tây.
Dân số Trường An vào khoảng một triệu người. Trong đó có đến mười ngàn người ngoại quốc, tức là cứ một trăm người thì có một người.
Bọn Không Hải tới Trường Lạc Dịch vào ngày hai mươi mốt tháng Mười hai. Trường Lạc Dịch là nơi nghỉ chân ngay trước khi đến Trường An, cách Trường An chưa đầy năm cây số.
Khách từ phương xa tới, nhất là các sứ đoàn ngoại quốc phải cởi bỏ y phục nước mình và đổi sang Đường phục để được vào thành.
Nhưng như thế vẫn chưa được phép vào thành ngay. Họ phải đợi tin tức từ triều đình nhà Đường ở Trường Lạc Dịch này sau đó mới được phép nhập thành.
Vừa hay sứ đoàn của Thổ Phồn (tức Tây Tạng), Nam Chiếu cũng tới Trường An vào đúng tháng Mười hai cùng năm. Bọn Không Hải vào thành Trường An từ Xuân Minh Môn sau khi vượt qua dốc Trường Lạc.
Sứ đoàn được phân chỗ nghỉ là một quan trạch nằm ở Tuyên Dương Phường. Ngay trước khi Không Hải và Dật Thế trở thành cư dân của Trường An thì những sự kỳ quái đã bắt đầu xảy ra, xoay quanh tâm điểm chính là thành Trường An.
Ta hãy lùi thời điểm câu chuyện lại một chút.
Đó là thời điểm mà bọn Không Hải vẫn còn ở Phúc Châu, không lâu sau khi yêu quái bắt đầu đến ám ở nhà Lưu Vân Tiêu.
Tháng Tám.
Vào một đêm trăng tròn.
Từ Văn Cường đang đi dạo trên cánh đồng với vẻ mặt mê đắm. Đó là một cánh đồng bông. Những đóa bông trắng nở bung nằm rải rác khắp nơi dưới ánh trăng. Cánh đồng nằm về phía Bắc núi Ly Sơn, trải ra rộng ngút mắt này đều là của Từ cả.
Hằng năm, hễ cứ đến độ này, Từ lại ra đồng một mình vào ban đêm để ngắm hoa bông. Anh ta vừa ngắm bông vừa nghĩ. Nên thu hoạch bông vào túc nào là tốt nhất? Năm hôm nữa hay bảy hôm nữa?
Anh ta nghĩ đến những chuyện như thế trong lúc tha thẩn bước đi.
Sau đó phải làm gì với chỗ bông? Có thể bán với giá bao nhiêu? Số tiền thu được nên dùng để làm gì?
Vừa đi vừa nghĩ đến những điều ấy thật là vui. Nghĩ cả đêm cũng chẳng chán. Mà phải là ban đêm, tốt nhất là một đêm trăng tròn.
Nếu vào ban ngày thì có thể biết được lượng bông thu hoạch, nhưng sẽ không thể hình dung ra bông được đem ra chợ thế nào, được sử dụng ra sao, mình sẽ thu về bao nhiêu tiền, rồi sẽ dùng số tiền đó để làm gì.
Nếu là ban đêm, Từ sẽ hình dung ra cả những điều như thế.
Bông thu hoạch từ cánh đồng của Từ được nhiều nơi đánh giá cao. Đặc biệt là bông thu hoạch từ nơi anh ta đang đứng. Trong lúc đi bộ trên khoảnh ruộng ấy, Từ sẽ hình dung ra tất cả. Tâm trí Từ sẽ định hình được việc bông nên được hái lúc nào và sử dụng ra sao.
Dưới ánh trăng, Từ đến để nghe những tiếng độc thoại không lời của đám hoa bông. Từ chỉ có một nhiệm vụ là lắng nghe câu chuyện của bông và làm theo ý nguyện của chúng. Nếu vẫn chưa hiểu rõ, Từ sẽ lại ra ruộng bông ba hoặc bốn đêm liền.
Năm nay sẽ thế nào nhỉ?
Từ vẫn suy nghĩ trong lúc bước đi. Màu bông trắng điểm xuyết đây đó dưới ánh trăng óng ánh vàng lấp lánh trong mắt Từ. Gió rất khẽ. Gió khẽ tới mức như không thể nhận thấy những lá bông lay động.
Mùi lá bông và mùi đất hòa vào nhau đậm đặc trong không khí buổi đêm.
Đang bước đi, Từ bất ngờ nghe thấy một giọng nói từ đâu vọng lại.
“Ồ...”
Một giọng trầm và nhỏ.
Một giọng nói loáng thoáng như thể tiếng lá chạm vào nhau trong làn gió thoảng. Ban đầu Từ tưởng mình bị ảo giác. Nhưng Từ nhận ra đó không phải ảo giác khi nghe thấy liên tiếp những tiếng thì thầm nối tiếp giọng nói ban đầu.
“Ồ...”
“Ồ...”
Vô số những giọng nói phải lắng tai lắm mới nghe thấy ấy nổi lên ở khắp nơi, sau đó chuyển thành những tiếng lao xao tựa như con gió thổi đến làm cho lá bông trên cánh đồng rung lên xào xạc, rồi lại khẽ dần chỉ bằng một phần mười tiếng lạo xao đó. Những giọng nói như thì thầm ấy đập vào tai Từ.
“Đêm trăng tròn kìa...”
“Đêm trăng tròn kìa...”
Những tiếng nói như lời thì thầm nổi lên. Những tiếng nói ấy mang âm hưởng hoàn toàn khác so với tiếng nói của bông. Tiếng nói của bông, theo cách gọi của Từ, xét cho cùng chỉ là cái gì đó giống như tiếng lòng Từ giữa lúc đi loanh quanh trên ruộng bông, tựa như thứ gì đó cứ đầy dần lên về mặt cảm xúc.
Còn thứ âm thanh vọng tới tai Từ lúc này có tính chất hoàn toàn khác.
“Phải ra khỏi đây thôi.”
“Phải ra khỏi đây thôi.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Những tiếng “ừ” đáp lại lẫn với tiếng côn trùng râm ran đâu đó, lấp đầy không gian xung quanh cho đến mãi vô tận.
Từ nhìn quanh. Nhưng không thấy thứ gì giống như bóng người. Cứ như thể những con côn trùng dưới bóng cỏ, thay vì kêu, thì lại đang phát ra tiếng người vậy.
“Khi nào nhỉ?”
Tiếng nói thì thầm.
“Khi nào nhỉ?”
Tiếng nói đáp lại.
“Ngày hôm sau của ngày đó có vẻ được đấy.”
“Ngày hôm sau cửa ngày đó có vẻ được đấy.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Từ dừng bước. Kẻ nào, đang nói chuyện gì, ở đâu thế nhỉ? Lần đầu tiên Từ gặp chuyện này.
Tuy không khỏi sởn da gà, nhưng Từ lại là gã đàn ông đầy tò mò. Nín thở, Từ lắng tai nghe.
“Nhưng mà ngày đó là ngày nào ấy nhỉ?”
“Ừ, ngày nào ấy nhỉ?”
Không biết từ lúc nào đã thành ra hai giọng nói.
“Ồ, là bảy ngày nữa.”
“Ồ, là bảy ngày nữa.”
“Vậy là ngày hôm sau của ngày đó.”
“Ồ, là ngày hôm sau của ngày đó.”
“Nhưng ngày đó là ngày gì nhỉ?”
“Phải đấy, ngày đó là ngày gì nhỉ?”
“Chả rõ nữa.”
“Chả rõ nữa.”
“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”
“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”
“Vẫn còn bảy ngày.”
“Vẫn còn bảy ngày.”
“Đến lúc đó nhớ ra là được.”
“Đến lúc đó nhớ ra là được.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Đến đấy thì giọng nói im bặt. Chỉ còn lại tiếng côn trùng văng vẳng giống như những vì sao trên trời.
“Thật là một chuyện quái lạ.” Từ nhủ thầm trong bụng. Những giọng nói ban nãy rốt cuộc đang bàn tính chuyện gì thế nhỉ? Bảy ngày nữa rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra?
Nỗi tò mò choán hết tâm trí Từ. Dù thế nào Từ cũng muốn biết đó là cái gì.
A đúng rồi, Từ chợt nghĩ. Theo như mạch chuyện thì có vẻ ngày mai bọn họ sẽ tiếp tục bàn bạc. Nếu vậy, ngày mai mình sẽ lại đến đây đúng bằng giờ hôm nay là được.
Hôm sau cũng là một đêm có trăng sao.
Trăng khuyết hơn đêm qua một chút, nhưng thoạt nhìn thì cũng không khác gì trăng tròn. Từ đang đứng đợi ở cùng một địa điểm, vào cùng một thời điểm với tối qua. Từ đợi để nghe giọng nói đêm qua.
Trời hầu như không có gió, cũng giống như đêm qua.
Tiếng côn trùng văng vẳng, cũng giống như đêm qua.
Đang đợi thì quả nhiên lại có giọng nói cất lên từ đâu đó.
“Đêm mười sáu nhỉ.”
“Đêm mười sáu nhỉ.”
Tiếp sau hai giọng nói đó, những tiếng đáp “Ừ”, “Ừ” lại lan ra khắp cả cánh đồng bông như những tiếng xôn xao.
Một đêm trăng sáng vằng vặc. Quả nhiên vẫn không có bóng người.
“Còn mấy ngày nữa nhỉ.” Giọng nói hỏi.
“Còn sáu ngày nữa.” Giọng nói đáp.
Thời gian ít đi một ngày so với hôm qua là vì một ngày đã trôi qua. Phát hiện ra điều đó, tim Từ bỗng nhiên đập mạnh.
“Biết là còn sáu ngày, nhưng sáu ngày sau thì có chuyện gì ấy nhỉ?”
“Đúng đấy, sáu ngày sau thì có chuyện gì ấy nhỉ?”
“À, có mưa đá.”
“Sai rồi, không phải mưa đá.”
“Mưa đá phải vào tháng Bảy chứ.”
“Chẳng phải đã qua tháng Bảy rồi sao?”
Từ chợt nhớ ra, tháng Bảy năm nay đã xảy ra một trận mưa đá lớn.
Đó là trận mưa đá được nhắc đến trong Tân Đường thư vào năm Trinh Nguyên thứ hai mươi: “Năm thứ hai mươi, ngày Canh Tuất tháng Hai mưa đá rơi nhiều. Ngày Quý Dậu tháng Bảy mưa đá rơi nhiều. Mùa đông, có mưa đá lớn.”
“Mưa đá, tức là điềm báo của cái hôm sau sáu ngày nữa.”
“Hình như thế nhỉ.”
“Biết là điềm báo, nhưng chẳng biết là điềm báo gì.”
“Chả rõ nữa.”
“Chả rõ nữa.”
“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”
“Nếu chưa rõ thì đêm mai chúng ta lại nói chuyện tiếp chứ?”
“Vẫn còn sáu ngày.”
“Vẫn còn sáu ngày.”
“Đến lúc đó nhớ ra là được.”
“Đến lúc đó nhớ ra là được.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Đến đấy thì giọng nói im bặt. Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng, Từ vẫn bất động hồi lâu. Chắc chắn là có chuyện gì đó ghê gớm sắp xảy ra. Từ bắt đầu thấy sợ. Nhưng nỗi sợ vẫn không thắng nổi trí tò mò. Từ không kể với người nhà về sự việc xảy ra trên cánh đồng của mình và tiếp tục ra đó vào đêm sau. Nhưng đêm hôm đó, rồi đêm sau, rồi đêm sau nữa, tiếng nói vẫn chưa nhớ ra sẽ có chuyện gì vào cái ngày đó.
Mãi rồi cũng tới lúc người nhà bắt đầu sinh nghi thì chỉ còn một hôm nữa là đến cái ngày đã định.