Sang đến sáng hôm sau, các thành viên hôm trước lại tề tựu ở nhà bếp.
Ai nấy đều tỏ ra vô cùng tò mò, và người không thể giấu nổi vẻ mặt ấy là Dật Thế.
“Không Hải này, cậu biết rồi thì nói luôn ra đi.” Đêm qua sau khi về phòng, Dật Thế cứ nì nèo suốt một hồi lâu với Không Hải.
“Hãy dành sự háo hức cho ngày mai.” Câu trả lời của Không Hải khiến Dật Thế có vẻ vô cùng bất mãn.
“Còn cả câu chuyện đầu con chó nữa. Tốt nhất là hẵng để đến sáng mai.”
Tuy nhiên, người muốn biết chân tướng sự việc không chỉ có Dật Thế, mà những bạn hữu đồng hành khác cũng ngóng Không Hải về để tới hỏi chuyện. Cát Dã Ma Lữ cũng vậy.
Sáng sớm hôm sau, qua hết một đêm để mặc sự tò mò của bọn họ lơ lửng trong không trung, Không Hải mới nhìn quanh một lượt các khuôn mặt và cất tiếng: “Nguyên nhân của sự việc chắc chắn bắt nguồn từ bên ngoài cửa sổ. Chúng ta hãy đi ra vườn sau xem sao.”
Họ mở cánh cửa gỗ và đi ra vườn sau.
Sáng tinh mơ.
Sứ đoàn muốn tới Trường An trước khi năm mới sang nên chỉ ở lại Lạc Dương một đêm và hôm nay phải khởi hành ngay. Vì thế sứ đoàn đã dùng xong bữa sáng trước khi mặt trời nhú lên từ đằng Đông. Ánh dương vẫn còn chưa chiếu rọi khắp khu vườn, sương trắng đọng kín bên trên lớp lá rụng.
“Để xem nào.” Không Hải rảo bước trên lớp lá vẫn còn đọng sương ấy rồi dừng lại dưới bóng cây hòe mọc gần cửa sổ. “Đây rồi!”
“Đây chính là chân tướng của bàn tay hôm qua.”
Mọi người đều xúm lại xung quanh Không Hải và nhìn về phía Không Hải đang chỉ tay.
“Ồ!” Người thốt lên là Tôn Nhạc Lương.
Dưới gốc cây hòe, giữa bụi cỏ khô là một cái gáo cũ nằm chỏng chơ.
Nhìn kỹ thì hình như có vật gì đó nằm trong cái gáo.
“Đây là...”
“Hạt dẻ.” Dật Thế và Cát Dã Ma Lữ cùng đồng thanh.
Không sai vào đâu được, bên trong cái gáo là năm hạt dẻ.
“Đúng bằng số hạt dẻ của năm hôm.” Không Hải nói, rồi nhìn người đầu bếp.
“Thế nào, bác có thể giải thích về chuyện này chứ? Hoặc ai đó khác có thể giải thích được không?” Không Hải nói tiếp.
“Không, tôi nghĩ là tôi có thể giải thích được.” Người đầu bếp trả lời, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc gáo và những hạt dẻ phủ hơi sương. “Cái gáo này, tôi đã vứt nó ra đây vào buổi trưa năm hôm trước.”
“Tức là vào cái ngày đầu tiên mà cánh tay đó xuất hiện đúng không?”
“Đúng vậy.” Nói đoạn, ngưòi đầu bếp nhìn khắp một lượt. “Trong bếp có một cái chum nước từ ngày xưa, cái gáo này dùng để múc nước trong đó. Dễ cũng đã dùng được hai mươi hai đến hai mươi ba năm tròn, gần đây lòng gáo bị nứt, cứ múc nước là lại rò ra mất. Thế nên tôi mới mua một cái gáo mới và ném cái gáo cũ này ra ngoài cửa mà không nghĩ ngợi gì.”
Không Hải khom người xuống nhặt cái gáo lên.
“Ra là như vậy.” Không Hải nói.
“Đồ vật mà được con người dùng hơn hai mươi năm thì tự nhiên sẽ có linh hồn. Linh hồn ấy đã hóa thành tinh và hiện ra hằng đêm vậy.” Không Hải tủm tỉm cười.
“Thú vui hằng đêm của tôi là uống nước bằng cái gáo đó sau khi ăn hạt dẻ rồi đi ngủ.”
“Hẳn là vì quá quyến luyến những ngày tháng cũ nên cái tinh đó đã hiện hình thành bàn tay người.”
“Thế tôi nên làm thế nào với cái gáo này?” Người đầu bếp hỏi.
“Vì nó có linh hồn và thành tinh, nên bác hãy coi nó như con người.”
“Nói vậy nghĩa là sao?”
“Bác hãy hóa nó và chôn xuống đất như con người, rồi tụng cho nó một bài kinh.” Không Hải nói một cách thản nhiên, rồi lại mỉm cười.
“Càng ngẫm càng thấy cậu đúng là một gã kỳ lạ.” Quất Dật Thế chăm chú nhìn Không Hải và nói khi đang ngồi trong xe ngựa.
Ấy là lúc xe ngựa đã rời Lạc Dương và hướng về Trường An. Địa hình mấp mô của mặt đường dội thẳng lên mông người ngồi.
“Cậu nói tớ ấy hả?” Không Hải hỏi lại.
“Ờ.”
“Cậu đã nhiều lần nói ra câu ấy...”
“Thì đúng là cậu kỳ lạ nên tớ nói là kỳ lạ thôi. Xét cả sự việc hôm qua xảy ra với vị phương sĩ lẫn việc sáng nay thì đều thấy vậy.”
“Ừm.”
“Mà Không Hải này, sư nào cũng như cậu hết hả?”
“Biết nói thế nào nhỉ.”
“Đừng trả lời kiểu lững lờ thế.”
“Ừ thì cũng như nhau thôi.”
“Như nhau?”
“Cũng giống như Nho sĩ thôi mà.”
“Tớ chả hiểu lắm. Tại sao Phật đồ với Nho sĩ lại giống nhau?”
“Nho sĩ cũng có nhiều dạng. Ví như Khổng Tử cũng là Nho sĩ. Chú tớ là A Đao Đại Túc cũng là Nho sĩ, thế rồi Đật Thế trước mặt tớ đây cũng là một Nho sĩ...”
“Ồ.”
“Tuy cùng là Nho sĩ, song như cậu thấy đấy, Khổng Tử, A Đao Đại Túc hay Dật Thế đều là những con người khác nhau. Sư cũng giống như vậy.”
“Không Hải à, tớ hiểu điều cậu nói. Nhưng hiểu mà lại không hiểu.”
“Vì sao?”
“Tớ có cảm giác cậu đang cố tình đánh trống lảng khỏi sự thật.”
“Ồ.”
“Con người ai cũng khác nhau là chuyện đương nhiên quá rồi còn gì. Cậu nói ra cái điều đương nhiên đó hòng đánh lừa tớ.”
“Tớ nào có ý định đánh lừa cậu.”
“Nghe này Không Hải, cho tới nay tớ đã từng gặp một vài nhà sư. Không ai giống ai cả, nhưng trong số đó, cậu dường như là người khác biệt nhất.”
“Vậy hả.”
“Hãy nói thẳng ra đi, Không Hải. Cậu hãy nói thẳng ra để tớ yên tâm.”
“Nói thẳng cái gì bây giờ?”
“Hãy nói thẳng ra rằng chính cậu cũng nghĩ mình rất đặc biệt đi. Bản thân cậu chắc chắn cũng tin rằng mình khác mọi người.”
“Chà chà.”
“Nói cho cậu nghe này Không Hải, ngay cả Dật Thế này cũng tin rằng mình khác người. Lẽ nào một kẻ như cậu lại không tin như thế. Đến tớ còn nghĩ mình đặc biệt, mà một gã như cậu lại không cho rằng mình đặc biệt hay gì hết, thì thật làm tớ khó nghĩ quá.”
Dật Thế thành thực một cách thật đáng yêu.
“Dật Thế thấy khó nghĩ hả?” Không Hải tủm tỉm cười.
“Tớ thấy khó nghĩ.”
“Thế thì tớ không phải với cậu rồi.”
“Nếu thấy có lỗi với tớ như thế thì cậu nói thẳng ra đi. Nhưng đừng có xạo đấy.”
“Tớ không xạo.”
“Cậu nghĩ mình khác người đúng không?” Dật Thế hỏi.
“Ừ.” Không Hải trả lời thản nhiên.
“Chỉ có thế thôi à?”
“Chỉ có thế thôi.” Không Hải đáp.
Sau một chốc im lặng, Dật Thế quay sang nhìn Không Hải với vẻ mặt không phục.
“Cậu đúng là khéo đánh lừa người khác.”
“Tớ chẳng đánh lừa ai cả.”
“Dù cậu nói không đánh lừa, nhưng tớ có cảm giác như thể bị cậu lừa rất khéo.” Dật Thế nói.
Nói đoạn, Dật Thế đăm chiêu nhìn Không Hải.
Đó quả thực là một gã kỳ lạ. Chẳng còn cách diễn đạt nào hơn là kỳ lạ.
Trước ánh nhìn của Dật Thế, Không Hải chỉ im lặng mỉm cười.
Bên trong con người có tên Không Hải ấy, dường như có biết bao nhiêu thứ, đôi khi là cả những điều mâu thuẫn cùng tồn tại.
Lý tính và hoang dại.
Cao quý và thấp hèn.
Thánh thiện và phàm tục.
Mọi thứ ánh sáng lấp lánh trong cái tinh thể sinh mệnh là con người dường như đều hội tụ trong thân xác của gã trai này. Chúng khi thì hòa hợp, khi thì mâu thuẫn. Chúng tựa hồ đang phát ra những âm thanh chà nghiến, bất đồng điệu giữa lúc sôi sục đầy hỗn loạn bên trong thân xác con người có tên Không Hải.
“Đằng kia là Hàm Cốc Quan rồi.” Đúng lúc đó, người đàn ông cầm cương ngựa ở phía trước cất giọng nói.
“Ồ.”
Nhiều giọng nói thốt lên trên xe.
Dật Thế, rồi đến Không Hải cũng nhoài người ra khỏi xe ngựa để hướng tầm mắt về phía trước. Hiện lên sừng sững phía trên đường chân trời là dãy núi xanh lam hiểm trở của Hàm Cốc Quan. Màu trắng của tuyết phủ quanh đỉnh núi.
“Bên kia dãy núi là Trường An rồi.” Dật Thế cất tiếng, giọng không giấu nổi niềm hưng phấn.
Sứ đoàn rời Nhật Bản đã được hơn năm tháng, cuối cùng chỉ còn cách Trường An chưa đầy chín ngày đường. Hẳn là khi ấy, mọi người trong sứ đoàn kể cả Không Hải, ai nấy đều đang hướng ánh mắt đau đáu qua bên kia dãy núi sừng sững ở đường chân trời. Phía sau ngọn núi phủ đầy tuyết là kinh đô Trường An đang trong thời kỳ huy hoàng nhất.
Trường An khi ấy tựa như một trái chín chỉ cần đụng vào là rụng xuống. Và thành Trường An đang đứng đó, chờ đợi những kẻ muốn ngấu nghiến nuốt trọn cả vẻ rực rỡ lẫn sự hỗn loạn của trái chín ấy.