Trong nhà bếp.

Nhà bếp chia ra một bên là sàn đất, một bên là sàn lát ván, Không Hải đang ngồi cùng bốn người đàn ông khác ở bên sàn lát ván. Hai trong số bốn người ấy là những Khiển Đường sứ đồng hành cùng Không Hải, tức Quất Dật Thế và Đằng Nguyên Cát Dã Ma Lữ. Hai người còn lại là điếm chủ Tôn Nhạc Lương, và đầu bếp.

Còn một vài người nữa cũng muốn xem Không Hải, một nhà sư ngoại quốc, sẽ làm thế nào với bàn tay thò vào từ cửa sổ, nhưng cho dù đó là yêu quái, mà không, nói đúng hơn thì chính vì là yêu quái, nên ít người thì sẽ tốt hơn, thành thử cuối cùng chỉ có năm người gồm cả Không Hải tập trung ở trong bếp.

Bếp lò nằm bên sàn đất, đưọc xây áp vào tường gạch. Ô cửa sổ xảy ra sự việc nằm chếch phía trên bên cạnh bếp lò, cao đúng bằng mặt người.

“Cái cửa sổ đó phải không ạ?” Không Hải đưa mắt về phía ô cửa, hỏi.

“Đúng vậy.” Người trả lời là đầu bếp.

Đó là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, để ria.

“Khi nào thì bác bắt đầu nướng hạt dẻ?”

“Cũng sắp rồi. Vì tôi thường nướng sau khi đã xong xuôi mọi việc.”

“Vậy bác cứ làm như mọi bận, coi như chúng tôi không có ở đây.” Nghe Không Hải nói vậy Tôn Nhạc Lương thu chiếc cằm có chòm râu trắng lại, gật đầu tỏ ý đồng tình.

“Ngươi hãy làm như vậy. Không cần để tâm tới việc bọn ta ở đây.”

“Vậy tôi đi nướng bây giờ.” Dứt lời, người đầu bếp liền bước xuống sàn đất, tới bên bếp, vần một khúc củi gần đó đến trước cửa lò rồi ngồi lên.

Người đầu bếp ngồi khom lưng, chúi đầu về phía trước. Những người khác ngồi chếch phía sau bác ta.

Có thể trông thấy lửa bếp ở ngay mũi chân bác ta. Nhưng lửa không bốc thành ngọn. Chỉ thấy than hồng tỏa ra sắc đỏ ở sâu trong lò.

Người đầu bếp lấy từ trong bọc áo ra một nắm hạt dẻ, vùi vào dưới lớp tro phía trước đám than hồng.

Không ai nói gì.

Sau một lúc, từ bếp lò bắt đầu thoang thoảng mùi thơm của hạt dẻ chín.

Bụp! Có tiếng hạt dẻ nổ trong bếp. Ngưòi đầu bếp lấy que củi cời từ dưới tro ra một, hai hạt dẻ mà bác ta nghĩ là đã chín, rồi gẩy ra bên ngoài. Bác ta cầm hạt dẻ đã chín ấy lên và dùng móng tay bóc vỏ. Lớp vỏ có vẻ khá dày và chắc. Bác ta bắt đầu ăn.

Khi người đầu bếp ăn đến hạt thứ ba hay bốn gì đó thì Quất Dật Thế cất tiếng thì thầm: “N... nó đến rồi Không Hải.”

Yêu quái đã xuất hiện.

Từ cửa sổ, một cánh tay gầy và trắng đang vươn vào trong phòng. Không cần Dật Thế phải nhắc, mọi người đều đang chứng kiến cảnh ấy.

Những đầu ngón tay quờ quạng lần qua ô cửa. Bàn tay lắc lư chậm rãi như thể đang bơi. Phần cẳng tay dài nhẳng một cách đáng kinh ngạc.

Bàn tay cử động lên xuống như đang hỏi điều gì.

“Đưa cho ta! Đưa cho ta!” Bàn tay nói.

Một giọng nói vừa như phụ nữ, vừa như trẻ con, vừa như người lớn, thật không biết phải tả thế nào.

Người đầu bếp nhìn sang Không Hải. Không Hải không nói gì, chỉ gật đầu.

Người đầu bếp bỏ hạt dẻ trong tay mình vào lòng bàn tay trắng đó, lập tức bàn tay nắm lấy rồi rụt ra ngoài cửa sổ cũng nhanh như lúc thò vào.

Và biến mất.

Bầu không khí im lặng bao trùm một lúc lâu sau khi bàn tay biến mất, rồi ai đó trút ra một tiếng thở phào.

“Các vị đã thấy rồi chứ.” Tôn Nhạc Lương cất tiếng.

“Vâng.” Không Hải gật đầu.

“Chà, tôi đã tận mắt chứng kiến đúng như những gì được nghe kể.” Dật Thế nói, không giấu nổi vẻ hưng phấn.

Còn Đằng Nguyên Cát Dã Ma Lữ thì chỉ hừ một tiếng.

Người đầu bếp có lẽ vì khát khô cổ sau sự việc vừa xong nên đang dùng gáo múc nước từ chiếc vại to đặt trong góc bếp để uống.

“Như các vị vừa thấy đấy.” Người đầu bếp nói trong lúc quệt đôi môi đẫm nước bằng mu bàn tay phải.

“Vậy là chuyện này đã xảy ra trong bốn tối liền phải không?” Không Hải lên tiếng hỏi.

“Tính cả hôm nay là năm tối rồi.” Người đầu bếp đáp.

“Tối hôm qua, sau khi cánh tay biến mất, tôi đã sai mấy người dạn dĩ ra ngoài xem sao, nhưng không thấy ai cả. Kỳ thực thì nó không phải thứ gì quá đáng sợ, cũng không gây hại gì, chỉ khiến người ta hơi sởn da gà chút thôi.” Tôn Nhạc Lương nói.

“Cửa sổ nhìn ra vườn sau phải không?”

“Đúng vậy. Bên ngoài nữa là bức tường bao quanh quan điếm, không khó để trèo qua, nhưng ngay sau khi cánh tay biến mất tôi đã sai người ra kiểm tra lối cửa sau, vì vậy nếu có ai định trèo tường ra ngoài thì chúng tôi biết ngay.”

“Hẳn là như vậy rồi.”

“Chúng tôi lục soát cả những chỗ có thể ẩn nấp như dưới bóng cây hoặc bóng nhà, nhưng không thấy gì khả nghi.” Tôn Nhạc Lương nói dứt liền quay sang nhìn Không Hải. “Thầy nghĩ sao?”

“Chà, đa tạ ông đã cho tôi thấy một chuyện vô cùng thú vị.” Không Hải vẫn cười tủm tỉm.

“Thú vị?”

“À không, ý tôi là rất đáng quan tâm. Nhân tiện, tôi xin hỏi mọi người có mặt ở đây vài câu được chứ?” Không Hải hỏi.

“Xin thầy cứ tự nhiên.” Tôn Nhạc Lương vừa chăm chú nhìn Không Hải vừa nói.

“Cả bọn này nữa hả?” Dật Thế cất tiếng hỏi sau khi nghe người thông từ dịch lại cho Cát Dã Ma Lữ nghe những đoạn Không Hải nói mà cậu ta không hiểu, vì Dật Thế cũng chưa thạo hẳn tiếng Đường.

“Đúng thế.” Không Hải trả lời bằng tiếng Đường, câu ấy thì Dật Thế cũng tự hiểu được mà không cần qua thông từ.

“Vậy thì...” Không Hải nói rồi nhìn khắp lượt. “Vừa rồi ai cũng đã thấy cánh tay người thò vào từ ô cửa kia, tôi xin hỏi về cánh tay đó.”

“Được.”

“Nhạc Lương, ông nhìn thấy cánh tay đó như thế nào?”

“Thầy nói vậy ý là làm sao?”

“Cánh tay đó là tay phải, hay tay trái?” Không Hải hỏi.

“Tay đó là...” Vừa cất tiếng định trả lời thì Nhạc Lương bỗng ngừng bặt.

Tay phải hay tay trái? Câu trả lời đáng nhẽ phải rõ rành rành ra đấy; đột nhiên lại chẳng hiểu là bên nào với bên nào nữa.

“Hình như là tay phải...” Nhạc Lương đáp.

“Tôi thì lại nghĩ là tay trái.” Người đầu bếp trả lời.

“Tay trái chứ còn gì.”

“Chắc chắn là tay phải.”

Cát Dã Ma Lữ và Dật Thế lần lượt đưa ra câu trả lời.

“Chà chà.” Sau khi nghe xong câu trả lời của bốn người, Không Hải tỏ ra khoái trí.

“Tuy cùng nhìn thấy một cánh tay, nhưng mọi người lại có ý kiến khác nhau về việc nó là tay phải hay tay trái đúng không?”

“Thế còn cậu thì sao, Không Hải?” Dật Thế hỏi.

“Ồ, nếu tớ nói ra thì câu chuyện sẽ kết thúc ở đây mất.”

“Nói vậy thì cậu biết thứ đó là gì rồi hả Không Hải?”

“Có lẽ.”

“Có lẽ, nghĩa là sao?”

Hai người đối đáp bằng những câu tiếng Đường ngắn, nên Nhạc Lương cũng nắm được nội dung.

“Nếu thầy đã biết nó là cái gì, xin hãy nói cho chúng tôi.”

“Tôi nghĩ đợi đến ngày mai, khi trời sáng nói ra thì tốt hơn.”

“Tại sao vậy?”

“Vì khi trời sáng, tôi có thể khẳng định thêm một vài thứ nữa.”

“Nếu thầy đã nói thế thì đành vậy.”

“Ngày mai, sau khi dùng bữa sáng xong, tất cả mọi người hôm nay sẽ tập trung tại đây. Tôi sẽ dặn dò một vài điều cần thiết trước khi xuất phát.” Không Hải nói.

Việc tạm dừng ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play