“Xin cho hỏi...”

Một ông lão râu tóc bạc phơ, tuổi chắc chừng bảy chục, đi từ trong ra và cất tiếng hỏi đúng vào lúc cả đoàn vừa dùng bữa xong, đang định trở về phòng ngủ của mình.

“Được biết ở đây có một vị tăng môn có năng lực dị thường...” Ông lão nhìn khắp lượt các thành viên rồi hỏi.

Người thông từ vừa phiên dịch xong thì ánh mắt của quá nửa số ngưòi đang ngồi quây quanh bàn liền đổ dồn về phía người thanh niên ngồi một mình trong góc phòng.

Chỉ còn người đó vẫn đang ăn.

Ai cũng mệt mỏi. Cả ngày hôm nay họ đã phải trải qua chặng đường dài bằng xe ngựa trên những băng ghế gỗ cứng ngắc xóc nẩy. Tính từ hôm đổi thuyền sang đi đường bộ ở Biện Châu tới nay đã là ngày thứ sáu. Con đường hằn sâu những vệt bánh xe. Sự gồ ghề của mặt đường dội thẳng lên mông họ. Bánh xe làm bằng gỗ. Và tất nhiên là xe không có nhíp.

Những rung chấn từ mặt đường theo mông truyền qua cột sống vọng vào bên trong hộp sọ. Không giống như một ngày thư thái trên xe bò, mà là một ngày tất tả trên xe ngựa. Cơ thể xóc nẩy đến nỗi không hở ra giây phút nào để mà chợp mắt. Mà nếu có chợp mắt được, thì sẽ va ngay đầu vào cột chống mui xe.

Suốt thời gian vừa rồi, cả đoàn đã sinh ra thói quen cứ cơm xong là lăn ngay ra ngủ. Gọi là cơm, nhưng toàn đồ ăn xứ lạ. Những món được chế biến bằng nguyên liệu xứ lạ, nuôi trồng ở xứ lạ và nấu nướng theo cách của xứ lạ. Mọi thứ đều khác với Nhật Bản. Thật khó để những cơ thể mệt mỏi có thể làm quen. Ăn hết đưọc một nửa đã là tốt lắm, nhiều người trong đoàn thậm chí còn bỏ mứa quá nửa. Lúc này, hầu hết các thành viên đều đang bị tiêu chảy.

Duy chỉ có một trường hợp ngoại lệ. Ấy là Không Hải.

Ở xứ lạ này, dường như chỉ có mỗi Không Hải là tỏ ra vui sướng. Đối với Không Hải, người đã dành hầu hết quãng đời trước đó cho việc tu hành trên núi hoặc phiêu du thì những chiếc xe ngựa xóc nẩy hay bữa cơm lạ miệng đều chẳng phải chuyện gì to tát.

Không Hải ăn như ngựa. Ăn hết đĩa của mình, lại với tay sang đĩa của người khác. Phần cơm mà Không Hải đang ăn lúc này chính là của Quất Dật Thế ngồi bên cạnh bỏ lại. Đó là một món gồm rau xanh, thịt lợn và mộc nhĩ ninh nhừ cùng nước xốt trộn đẫm với một vài thứ hương liệu.

Cay sè.

Tất cả, trừ Không Hải, chẳng ai dám động đũa vì quá cay. Riêng Không Hải vẫn đang ăn ngấu nghiến. Nhìn cách Không Hải ăn thật ngon lành. Đồ ăn cứ lần lượt biến mất vào trong miệng, rồi chui xuống bụng cậu.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Không Hải.

Trong số hai mươi ba thành viên sứ đoàn, duy mình Không Hải là nhà sư. Đầu tuy không cạo trọc hẳn, nhưng cũng chỉ có Không Hải là mang bộ dạng một nhà sư.

Không cần phải hỏi đến, ông lão chắc chắn có thể nhận ra ngay “vị tăng môn” ấy chính là Không Hải. Nhưng ông ta phải hỏi vậy, có lẽ để cho đủ lệ bộ với đoàn Khiển Đường sứ tới từ Nhật Bản.

“Này, hình như người ta đang hỏi cậu đấy.” Ngồi ngay bên cạnh, Quất Dật Thế đưa cùi chỏ huých Không Hải.

Tất nhiên, không đợi phải nhắc, Không Hải thừa hiểu câu nói của ông lão. Chỉ có điều, cậu không nghĩ rằng vị tăng môn có năng lực dị thường trong câu hỏi của ông lão là chỉ mình.

“Là người đã nhìn thấu pháp thuật của vị phương sĩ dưới chân cầu Thiên Tân ngày hôm nay.” Ông lão nói.

Ông lão vừa dứt lời, Không Hải bèn ngẩng mặt lên.

“À, vậy thì là tôi đây.” Không Hải vừa nhai vừa trả lời bằng tiếng Đường với một âm điệu trôi chảy.

“Xin thầy thứ lỗi. Tôi cứ tưởng thầy đã dùng xong bữa.” Ông già nói.

“Ồ, không sao.” Không Hải đáp lại bằng thứ tiếng Đường hoàn hảo. Tiếng Đường của cậu còn giỏi hơn người thông từ.

“Thầy đúng thật là người Nhật Bản đấy chứ?” Ông lão hỏi.

Có vẻ như ông lão hoàn toàn bị hớp hồn bởi chàng lưu học tăng Nhật Bản có khả năng nói tiếng Đường rành rọt hơn cả người Đường này.

“Tôi là lưu học tăng Không Hải.” Không Hải xưng tên xong thì ông lão cũng tự giới thiệu mình: “Còn tôi là Tôn Nhạc Lương.”

“Tôi là kẻ coi giữ quan điếm này, có một việc muốn thỉnh nhờ thầy giúp.”

Trong lúc đó, người thông từ dịch lại đoạn đối đáp cho mọi người cùng nghe.

“Là việc gì vậy?” Không Hải hỏi.

“Số là bốn hôm trước, trong nhà bếp của quan điếm có xuất hiện yêu quái. Tôi muốn nhờ thầy trị giúp...”

Người dẫn đầu sứ đoàn là Đằng Nguyên Cát Dã Ma Lữ đã làm xong thủ tục chào hỏi ông lão - điếm chủ coi giữ quan điếm này từ ban nãy. Khi sứ đoàn tới Lạc Dương hôm nay thì ông lão, tức Tôn Nhạc Lương, vẫn nằm trên giường vì gần đây mới lâm bệnh, thành thử chỉ có một mình Cát Dã Ma Lữ tới tận phòng gặp ông và làm thủ tục chào hỏi qua loa.

“Liệu tôi có giúp được ông chăng?”

“Được chứ. Tôi đã nghe chuyện về thầy ngày hôm nay. Tôi tin một người không bị mê hoặc bởi huyễn thuật như thầy hẳn sẽ nhận lời giúp tôi.”

Không Hải đưa mắt sang Đằng Nguyên Cát Dã Ma Lữ thăm dò ý tứ.

“Nếu có thể nhận được, thì hãy giúp người ta.” Đằng Nguyên Cát Dã Ma Lữ nói bằng tiếng Nhật.

“Nếu có thể giúp được ông, tôi xin sẵn lòng.” Không Hải nói.

“Thật là làm phiền thầy đương lúc mệt nhọc thế này. Xin cho tôi kể qua câu chuyện trước đã.” Ông lão, tức Tôn Nhạc Lương, nhìn khắp một lượt rồi đưa mắt về phía Không Hải và bắt đầu câu chuyện.

“Thật ra thì chúng tôi có một gian nhà bếp bên cạnh căn phòng này, yêu quái xuất hiện chính là ở đó.”

Ông lão kể, yêu quái xuất hiện lần đầu tiên vào một đêm bốn hôm trước. Lúc ấy người đầu bếp đang nướng hạt dẻ trên lò sau khi cơm nước xong. Bỗng có tiếng động ngoài cửa sổ bên cạnh bếp lò. Nhìn lên thì thấy có một cánh tay đang thò vào phòng từ ô cửa sổ đó. Trông như cánh tay nhăn nheo, già nua của một ông lão. Cánh tay đó ngửa lên, dập dềnh.

“Đưa cho ta! Đưa cho ta!” Có giọng nói cất lên.

Đầu bếp đang sững người nhìn thì bàn tay đó tiếp tục vươn dài về phía bác ta.

“Đưa cho ta! Đưa cho ta!” Bàn tay nói.

Người đầu bếp lấy một hạt dẻ đã nướng chín, đặt lên bày tay đó, lập tức nó rụt phắt lại và giọng nói cũng ngừng bặt.

Mọi người còn chưa hết thấp thỏm thì đến tối hôm sau...

“Nó lại xuất hiện?” Không Hải hỏi.

“Phải, nó lại xuất hiện.” Ông lão đáp.

Đêm thứ hai, quả nhiên con yêu lại xuất hiện vào đúng lúc người đầu bếp đang nướng hạt dẻ bằng chỗ lửa còn sót lại trong lò. Người đầu bếp này rất thích hạt dẻ nên cứ hễ xong việc là ngồi nướng hạt dẻ để ăn như một cái thú.

Hạt dẻ vừa chín, bỗng đâu ngoài cửa sổ lại có gì đó xuất hiện.

Đưa mắt nhìn sang, người đầu bếp lại thấy một bàn tay thò vào giống như đêm trước.

“Đưa cho ta! Đưa cho ta!”

Bàn tay dập dềnh lên xuống.

Người đầu bếp cho hạt dẻ vào lòng bàn tay nhăn nheo ấy, tức thì nó liền rụt lại và mất hút vào màn đêm ngoài cửa sổ.

“Việc này tính đến đêm qua là đã bốn hôm liền.” Ông lão nói. “Hôm nay nữa là hôm thứ năm.”

“Vậy là hôm nay cánh tay đó cũng đã xuất hiện?” Không Hải hỏi.

“Giờ thì chưa. Theo như lệ thường, nó sẽ xuất hiện sau khi cơm nước, dọn dẹp xong xuôi và người đầu bếp bắt đầu nướng hạt dẻ.”

“Vậy xin ông hãy bảo người đầu bếp cứ làm như mọi bận.”

“Chuyện đó không hề gì, chỉ có điều...”

“Tôi cũng sẽ xuống bếp để nhìn tận mắt con yêu đó. Còn làm thế nào ta sẽ tính sau.” Không Hải nói.

“Tôi hiểu rồi.” Ông lão cúi đầu. “Vậy thì sau khi dọn dẹp và chuẩn bị xong xuôi, tôi sẽ gọi thầy.”

“Phép ông.”

“Phép các vị.”

Ông lão kính cẩn cúi đầu chào cả đoàn rồi lui khỏi phòng.

Vừa hay người thông từ cũng đã thuật lại xong câu chuyện nên ai nấy đều đã rõ sự tình. Tất cả đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Không Hải.

“Liệu có giúp gì được không, Không Hải?” Quất Dật Thế hỏi bằng một giọng không giấu nổi hưng phấn.

“Thế nào, Không Hải?” Đằng Nguyên Cát Dã Ma Lữ cũng quay sang hỏi.

“Đâu sẽ vào đấy thôi ạ.” Không Hải chỉ trả lời ngắn gọn rồi tủm tỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play