Không Hải ngồi đối diện Dật Thế, giữa họ là lô. Đó là một căn phòng nhỏ. Sàn nhà lát gỗ, bên trên trải thảm, hai người đang ngồi trên đó. Ngọn đèn mờ tỏ chiếu sáng căn phòng.
Bên cạnh Không Hải và Dật Thế là hai cô gái trẻ trong trang phục ngưòi Hồ. Họ là những Hồ cơ.
Cả hai đều có đôi mắt xanh rõ ràng ngay cả dưới ánh đèn tối.
Hồ Ngọc Lâu.
Ấy là tên của một kỹ lâu ở Bình Khang Phường mà Không Hải và Dật Thế vừa tới. Đúng như chữ “Hồ” trong tên gọi, nơi đây có rất nhiều Hồ cơ. Không chỉ nhiều Hồ cơ, các đồ trang trí trong phòng cũng phần nhiều là sản vật của Hồ. Thảm trải sàn là thảm Ba Tư. Tranh treo trên tường cũng là của Tây Vực, bình vại trong phòng cũng là của Tây Vực.
Song le, ở những chỗ như thế này, không thể bày toàn đồ Tây Vực được. Đây đều là những món có giá trị cao, nên rất có thể sẽ bị đánh cắp hoặc bị làm hỏng. Không Hải đoán rằng có đến già nửa những món như tranh hay bình vại là đồ nhái được chế tác tại Đường.
Tuy nhiên...
Ít nhất thì Hồ cơ là đồ thật và chén lưu li có màu xanh lục nhạt bày trên lô có vẻ cũng là thật.
Lưu li, tức là thủy tinh. Và rượu thì là rượu bồ đào của Tây Vực. Có vẻ như đây là một kỹ lâu khá cao cấp.
“Không Hải này, lần đầu ta nên đến một kỹ lâu kha khá một chút nhé.” Dật Thế mào đầu rồi dẫn Không Hải tới đây.
Hình như không phải kỹ lâu mà Dật Thế thường hay lui tới. Xem ra Dật Thế đã nhắm nơi này từ trước để dành cho buổi tối hôm nay.
Hồ cơ ngồi bên Không Hải là Ngọc Liên và ngồi bên Dật Thế là Mẫu Đơn. Ngọc Liên trạc hai hai hoặc hai ba tuổi, còn Mẫu Đơn mới chừng đâu đó hai mươi.
Đón lấy dòng rượu bồ đào mà Hồ cơ Mẫu Đơn rót cho với đôi cánh tay trắng ngần bằng chén lưu li, sau đó Dật Thế đưa lên miệng. Ánh đèn hắt vào chén lưu li đặt trên lô khiến cho màu rượu bồ đào trở nên kỳ ảo.
“Đây mới chính là Trường An, Không Hải ạ.” Dật Thế có vẻ như đã say bầu không khí của nơi này hơn là say rượu.
Không Hải vẫn giữ nguyên nụ cười và đưa rượu bồ đào lên miệng. Cậu vẫn mặc nguyên tăng y.
“Cậu đi với bộ dạng đó không sao chứ, Không Hải?” Dật Thế đã nhiều lần nói nhỏ với Không Hải câu đó bằng tiếng Nhật trước khi bước vào căn phòng này, nhưng giờ thì cậu ta có vẻ đã không còn bận tâm đến những chuyện như thế nữa.
“Chị Ngọc Liên, vị này có đúng là nhà sư thật không?” Mẫu Đơn đang ngồi cạnh Dật Thế hỏi Ngọc Liên.
“Thật đấy.” Người trả lời là Dật Thế.
“Có thật không ạ?” Ngọc Liên quay sang hỏi Không Hải đang ngồi bên cạnh.
“Ừ.” Không Hải đáp.
“Sư ở đâu ạ?”
“Ta là Không Hải ở Tây Minh Tự.” Không Hải thản nhiên trả lời.
“Kìa, Không Hải!” Dật Thế cuống quýt nhắc. “Cậu đến đây với bộ dạng như thế, lại còn đem cả tên Tây Minh Tự ra nói mà xong được à?”
“Có sao đâu.” Không Hải nói.
Ngọc Liên và Mẫu Đơn tỏ ra thích thú khi thỉnh thoảng Không Hải và Dật Thế nói chuyện bằng thứ tiếng ngoại quốc lạ tai.
“Huynh hình như không phải người Đường, huynh từ đâu đến?” Ngọc Liên hỏi.
“Nước Oa.” Không Hải đáp.
“Nước Oa?”
“Đất nước mặt trời mọc nằm tận tít ngoài biển phía Đông Đại Đường chính là nước Oa.”
“Biển? Em chưa trông thấy biển bao giờ.” Vừa nói Ngọc Liên vừa rớt rượu bồ đào vào chén Không Hải bằng tay trái.
Nhìn cho kỹ thì từ nãy tới giờ Ngọc Liên chỉ dùng tay trái. Tay phải có vẻ như không cử động.
“Em bị sao thế?” Không Hải hỏi khi nhận ra điều đó. “Tay phải em bị liệt chăng?”
“Dạ...” Ngọc Liên gật đầu vẻ ngập ngừng.
“Đã hai tháng nay, tay phải chị Ngọc Liên không cử động được nữa.” Mẫu Đơn cất tiếng.
“Ồ.” Không Hải nhìn sang tay phải của Ngọc Liên. “Nếu được thì đưa ta xem nào.”
Nghe Không Hải nói vậy, Ngọc Liên liền lấy bàn tay trái nắm lấy cánh tay phải ngập ngừng đưa ra. Không Hải cầm lấy bàn tay ấy.
“Ái chà.” Không Hải vén tay áo Ngọc Liên lên gần đến vai để lộ ra cánh tay trắng nõn, rồi dùng hai bàn tay vừa nắn vừa vuốt từ dưới lên trên.
“Em có cảm giác không?”
“Cứ như không phải tay em ấy.”
“Đến chỗ nào mà em cảm thấy thì bảo ta.” Không Hải lần lượt nắn dần lên cánh tay trên. Thế rồi Ngọc Liên thốt lên: “A, chỗ đó. Bắt đầu từ chỗ đó thì cảm giác của cánh tay lại bình thường.”
Đó là chỗ gần với khớp vai.
“Có đau không?”
“Không đau mấy, nhưng thỉnh thoảng em cảm thấy như đau khủng khiếp ở trong xương.”
“Ngay từ đầu em đã bị thế này ở toàn bộ cánh tay à?”
“Ban đầu chỉ có cổ tay thôi, rồi nó lan dần lên trên và bây giờ thì đến đây...” Mặt Ngọc Liên bỗng nghiêm trang hẳn.
“Ra thế.”
“Có chữa được không ạ?”
“Chắc là chữa đưọc?”
“Thật không ạ?” Giọng Ngọc Liên chừng như hồ hởi.
“Này Không Hải, liệu có được không mà cậu nói thế?” Dật Thế hỏi.
“Chắc là sẽ được.” Không Hải vẫn cầm tay Ngọc Liên, quay sang nói với Mẫu Đơn: “Em hãy chuẩn bị những thứ ta bảo.”
“Dạ...” Mặt Mẫu Đơn cũng tỏ ra nghiêm trang.
“Một cây bút nhỏ, nghiên, mực và nước...”
“Có cần giấy không ạ?”
“Không cần giấy. Tiếp nữa là thịt sống, phải rồi, thịt gì cũng được miễn là sống. Cá tươi cũng được. Và nếu có kim thì lấy cho ta hai cây.”
“Em hiểu rồi.” Mẫu Đơn đứng dậy.
“Những thứ còn lại thì ở đây đã có đủ rồi.”
Tiếng bước chân mau mắn của Mẫu Đơn đi khuất, một lát sau nàng đem đến những thứ như đã được dặn.
“Được rồi.” Không Hải nói rồi đổ nước vào nghiên, bắt đầu mài mực.
“Dật Thế, nhờ cậu chút được không.”
“Ờ, được.”
“Cậu thấy cái kim ở đó chứ. Cậu lấy mũi kim hơ lên lửa đèn cho nóng hộ tớ nhé.”
“Ừm.”
Tuy chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, song có vẻ Dật Thế rất hứng thú với việc Không Hải sắp làm. Cậu ta bắt đầu hơ đầu kim vào ngọn lửa.
“Cậu hơ cho đến khi nào đầu kim nóng đỏ là được. Sau đó thì cứ cầm nguyên trên tay, đừng đặt xuống.”
“Hiểu rồi.”
Cuối cùng Không Hải cũng đã mài mực xong.
“Cậu đưa tớ cây kim đây.”
Không Hải dùng tay phải cầm lấy cây kim trên tay Dật Thế.
“Em đưa bàn tay phải đây.” Không Hải nói với Ngọc Liên.
Không Hải dùng tay trái nắm lấy bàn tay phải mà Ngọc Liên giơ ra, rồi để ngón tay giữa của Ngọc Liên chĩa về phía trước.
“Hơi đau đấy.” Không nhiều lời, Không Hải nắm lấy ngón tay giữa đang chìa ra của Ngọc Liên, chọc nhẹ đầu kim vào kẽ móng.
“Á!” Lúc Ngọc Liên kêu lên thì kim đã được rút ra.
Một giọt máu noi đầu ngón mọng dần lên từ kẽ móng.
“Không sao đâu. Giờ thì để ta xem cánh tay.” Không Hải nắm lấy cánh tay trên của Ngọc Liên, rồi quay sang Mẫu Đơn: “Nhờ em giữ gấu tay áo phải của Ngọc Liên để nó đừng tuột xuống.”
“Vâng ạ.” Mẫu Đơn đi vòng qua lô, đến bên cạnh Ngọc Liên và giữ gấu tay áo đúng như Không Hải bảo.
“Cứ như thế là được.” Không Hải nói, rồi cầm cây bút lên bằng tay phải trong khi tay trái vẫn giữ cánh tay Ngọc Liên. Không Hải chấm đầu bút vào chỗ mực vừa
mài xong.
“Cậu định làm gì thế?” Dật Thế hỏi.
“Thì cậu cứ xem đi Dật Thế.”
Không Hải bắt đầu viết chữ bằng cây bút đang cầm trên tay. Không Hải viết lên cánh tay phải của Ngọc Liên. Đúng vào vị trí ở gần khớp vai.
Cây bút trên tay Không Hải thoăn thoắt lướt trên làn da trắng ngần của Ngọc Liên. Những con chữ như những sinh vật thoát ra từ đầu bút. Vừa viết, Không Hải vừa lầm rầm điều gì đó.
Những con chữ phủ kín trên da, không sót một chỗ nào, từ mặt trong ra đến mặt ngoài cánh tay. Sau khi đã viết kín phần trên, bây giờ những con chữ tiếp tục đi xuống phía khuỷu tay.
“Cậu viết gì thế?” Dật Thế hỏi.
“Bát Nhã Tâm Kinh.” Không Hải đáp.
Không Hải đang chép Bát Nhã Tâm Kinh lên cánh tay Ngọc Liên.
Khi cuối cùng cũng đã viết kín đến cổ tay, Không Hải mới nói với Dật Thế: “Dật Thế, cậu uống cạn chỗ rượu trong chén lưu li của cậu đi.”
“Ờ... Ừ.” Nghe lời Không Hải, Dật Thế liền uống cạn chỗ rượu bồ đào cũng chẳng còn là mấy.
“Tiếp theo làm gì?”
“Cậu xẻo một mẩu thịt cừu sống rồi cho vào trong đó. Nhỏ bằng đầu ngón tay là được.” Không Hải nói.
Tay Không Hải vẫn thoăn thoắt đưa bút. Đầu bút đang chạy trên lòng bàn tay Ngọc Liên.
Đó thật là một quang cảnh kỳ lạ.
Trong căn phòng của một kỹ viện ở nước Đường, những người ngoại quốc tới từ phía Tây và phía Đông đang mải miết thực hiện những hành vi kỳ quái dưới ánh đèn lồng lờ mờ. Hơn nữa, trong số họ có một chàng trai mang bộ dạng thầy tu thật chẳng hợp với chốn kỹ lâu này.
“Tớ cho vào rồi.” Dật Thế nói.
“Được lắm, cậu mang đến đây cho tớ.”
Nghe Không Hải nói vậy, Dật Thế liền khom lưng mang đến bên cạnh. Khi ấy, Không Hải đã viết hết chữ trên mu bàn tay phải của Ngọc Liên. Chỉ còn lại năm
ngón.
“Dật Thế, tiếp theo...” Không Hải nói tiếp.
“Ờ.”
“Cậu để đầu ngón tay giữa của Ngọc Liên lên miệng chén, hứng lấy giọt máu nhỏ xuống nhé.”
Giọt máu căng mọng từ kẽ móng mà Không Hải chọc kim vào ban nãy chỉ chờ rớt xuống.
“Hiểu rồi.”
Tay phải cầm chén lưu li, tay trái giữ ngón tay giữa của Ngọc Liên, Dật Thế làm đúng như được yêu cầu. Khi ấy, Không Hải cũng vừa viết xong chữ lên ngón cái của Ngọc Liên và đang chuyển sang ngón trỏ.
Ngón trỏ xong.
Tiếp theo là ngón út.
Ngón út xong.
Tiếp theo là ngón vô danh.
Ngón vô danh xong.
Chỉ còn lại duy nhất ngón giữa.
“Sắp xong rồi.” Không Hải nói.
Tiếng Dật Thế nuốt nước miếng ực một tiếng rõ to.
Không Hải đã bắt đầu viết chữ lên ngón giữa. Đó là đoạn cuối của Bát Nhã Tâm Kinh.
Yết đế, Yết đế, Ba la yết đế
Ba la tăng yết đế, Bồ đề tát bà ha
Đoạn kinh đó được viết từ gốc ngón cho đến đầu ngón bằng những chữ li ti.
Bát Nhã Tâm Kinh
Đúng lúc chữ “Kinh” cuối cùng được viết lên trên móng tay của ngón giữa, thì Dật Thế khẽ thốt lên: “Ôi...! Không Hải, xem này...”
Không Hải chỉ im lặng gật đầu.
Trong giọt máu ở kẽ móng ngón tay giữa của Ngọc Liên có thứ gì màu đen đang ngọ ngoậy.
Cả Ngọc Liên lẫn Mẫu Đơn mặt cắt không còn giọt máu. Cũng không cất nổi tiếng.
Cái thứ đang muốn thoát ra khỏi kẽ móng ấy bò lổm ngổm trong máu. Đó là một cái xúc tu mọc đầy lông tơ màu đen. Nó có lông giống như lông nhện. Nhưng không phải nhện.
“Trùng đấy.”
Con trùng đó dần hiện nguyên hình và càng lúc càng lớn lên. Lúc Dật Thế thốt lên câu đó, một con trùng đen gớm ghiếc mà cậu ta chưa từng nhìn thấy vừa bò ra từ đầu ngón tay Ngọc Liên. Nó có tất cả mười hai chân. Con trùng đó tức thì bổ nhào từ đầu ngón tay Ngọc Liên vào mẩu thịt sống trong chiếc chén lưu li.
“Oái!” Dật Thế suýt nữa quẳng cái chén ra xa thì Không Hải liền đỡ lấy, đặt nó lên trên mặt lô.
Không Hải lấy cái nghiên đậy lên miệng chén để con trùng không bò ra ngoài mất.
Ngọc Liên nắm chặt hai bàn tay ở trước ngực, trố mắt nhìn cái chén mà không cất nổi thành lời.
“Xem này, nó cử động được rồi.” Không Hải nói.
“Cái gì cử động ạ?” Ngọc Liên hỏi.
“Tay phải.”
“Ối!?” Ngọc Liên kêu lên rồi buông bàn tay đang co lại trước ngực. “Đúng là cử động được thật rồi!” Nàng thốt lên vui sướng.
“Chị Ngọc Liên!” Mẫu Đơn nắm lấy tay Ngọc Liên.
“Ôi trời Không Hải!” Dật Thế nhìn xuống Không Hải khi ấy đã ngồi xếp bằng trên thảm, nói: “Cậu quả thật là một gã kinh khủng.”
“Nó là một con ngạ trùng.” Không Hải nói sau khi quay trở lại bàn tiệc.
Không Hải đang ngồi xếp bằng, Ngọc Liên kề bên luồn tay trái vào tay Không Hải, ngắm nhìn cậu với ánh mắt đắm đuối.
“Ngạ trùng?” Dật Thế hỏi.
“Ờ. Tớ không biết ở Đường người ta gọi nó là gì.”
“Nó là loại trùng như thế nào?”
“Nó không phải loại trùng bình thường.”
“Ồ.”
“Lòai trùng này trông như là một con nhưng lại không phải một con.”
“Nghĩa là sao!?”
“Rất nhiều con trùng nhỏ cùng loại quấn vào nhau để thành một con trùng lớn như thế.”
“Ồ.”
“Nếu tách làm đôi nó sẽ thành hai con, tách tiếp làm tư nó sẽ thành bốn con, lại tách tiếp làm tám nó sẽ thành tám con, tám con sẽ thành mười sáu con...”
“Thế thì có mà vô cùng à?”
“Loại trùng ấy là như thế.”
“Hừm.”
“Dù chia nhỏ đến đâu, loài trùng ấy vẫn giữ nguyên hình dạng như vậy.”
“Thật vậy hả?”
“Ừ. Vốn dĩ đó là loại trùng có ở khắp nơi.”
“Cậu bảo sao?”
“Nó có ở trong không khí của căn phòng này, ở bên ngoài, nói chung là không đâu không có.”
“Sao cơ!?”
“Thú thật là ngay cả tớ cũng không thể phân biệt được thứ vừa rồi là trùng hay là cái gì khác. Mỗi lần tớ thấy, chúng lại mang một hình dạng khác nhau, nhưng có vẻ như tất cả đều cùng một loại.”
“Trời!” Dật Thế chăm chú nghe Không Hải nói tới nỗi quên cả đưa chén lên miệng.
Lúc đó đã sắp nửa đêm.
“Dường như loài trùng này có thể cảm ứng được ý nghĩ của con người rồi theo đó tụ lại trong cơ thể người.”
“Ý nghĩ của con người?”
“Phải.” Không Hải đáp, rồi đưa mắt sang Ngọc Liên hỏi. “Em Ngọc Liên, cách đây hơn hai tháng một chút, em có bị ai oán hận điều gì không?”
“Oán hận ấy ạ?”
“Nếu thấy loài trùng này, thì đối phương thường sẽ là đàn bà.”
“Đàn bà?”
“Không phải một người đàn bà bình thường, mà là một người đàn bà có quen biết với phương sĩ hoặc đạo sĩ.”
“Ôi chết.” Không Hải vừa dứt lời thì Mẫu Đơn kêu lên. “Nếu thế thì là chị Lệ Hương rồi.”
“Lệ Hương?” Người hỏi là Dật Thế.
“Vâng. Cũng không có gì là lạ nếu chị Lệ Hương oán hận chị Ngọc Liên.”
“Ồ!” Không Hải reo lên vẻ thích thú, rồi hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trong số những kẻ sủng ái chị Lệ Hưong có một người tên là Lưu Vân Tiêu...”
Mẫu Đơn vừa nói đến đó thì Ngọc Liên cất tiếng nhắc nhở: “Kìa, Mẫu Đơn!”
“Em nghĩ nói ra thì sẽ tốt hơn chị ạ. Mình nói cho huynh Không Hải biết ở đây để ngộ nhỡ sau này có chuyện gì.”
“Để ngộ nhỡ sau này có chuyện gì là sao?”
“Nếu như con trùng ban nãy ám vào chị Ngọc Liên là do chị Lệ Hương giở trò gì đó, thì tuy nay đã lấy được nó ra, nhưng biết đâu nó lại tiếp tục ám vào thì sao.”
Mẫu Đơn nói chí phải.
Ngọc Liên toan nói gì, song lại thôi. Có vẻ nàng đã quyết định để mặc Mẫu Đơn nói hết phần mình.
“Lưu Vân Tiêu là một chức dịch của Kim Ngô Vệ, thường xuyên lui tới Hồ Ngọc Lâu này. Nhưng không phải bằng tiền của mình đâu, mà là tiền xoay xở bằng cách nào đó. Không thế thì còn lâu mới thành khách hàng ruột ở đây được.”
“Hồ Ngọc Lâu ăn thông sang một kỹ lâu nữa tên là Nhã Phong Lâu, bên trong đó cũng tương tự thế này. Cơ mà lối vào thì riêng biệt. Kỹ nữ tiếp các khách vào theo lối Nhã Phong Lâu là người Đường, còn các khách đi lối Hồ Ngọc Lâu thì do bọn em tiếp, nhưng những khi đông khách thì cũng không cứ, chỉ là bề ngoài phân chia ra thế thôi.” Mẫu Đơn vừa quan sát Không Hải vừa kể.
“Lưu Vân Tiêu ban đầu là khách của Nhã Phong Lâu và người tiếp đón luôn là chị Lệ Hương.”
“Thế rồi sao?”
“Thế rồi bẵng đi một dạo, ông Lưu không thấy đến nữa.”
“Phải chăng là hết tiền?” Dật Thế nói chen vào.
“Hình như không phải thế. Hoặc cũng có thể là như thế nhưng rồi có lẽ ông ấy lại xoay đâu được tiền, nên từ cuối năm ngoái lại thấy ông ấy bắt đầu ghé quán, cơ mà đúng đận đó thì chị Lệ Hưong lại đang cặp với một vị khách khác, thành thử chị Ngọc Liên mới tiếp thay.”
Giọng kể của Mẫu Đơn đã trở nên hoàn toàn thân mật.
“Hình như sau dạo đó, ông Lưu đã thích hẳn chị Ngọc Liên, nên lần nào tới ông ấy cũng cho đòi chị Ngọc Liên...”
“Vì thế nên Lệ Hưong mới...” Dật Thế tiếp lời.
“Nhưng chỉ qua câu chuyện ấy thì không thể chắc chắn được có phải Lệ Hương đã làm việc đó hay không.” Không Hải lên tiếng.
“Nhưng lúc nãy chẳng phải huynh đã nói rằng, người đó phải quen biết phương sĩ hoặc đạo sĩ hay sao?”
“Lệ Hương có quen người nào như thế à?”
“Chắc chắn là chị Lệ Hưong đã được vị đạo sĩ hay phương sĩ quen biết ấy dạy cho một phép bùa chú nào đó để yểm rồi.”
“Nhưng chưa chắc đã phải như vậy.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Vì những người có tâm địa cực kỳ đáng sợ thì không cần phải ếm chú, chỉ cần có tâm niệm đó thôi là đã có thể gây ra chuyện ấy rồi.”
“Thế thì chính là chị Lệ Hương rồi.”
“Tại sao?”
“Em nhớ có lần chị ta đúng từ dưới nhìn theo chị Ngọc Liên đang đi lên cầu thang với một vẻ mặt rất khủng khiếp.”
“Xem ra chị ta khá đáng sợ đấy nhỉ.”
“Đúng đấy ạ.” Mẫu Đơn nói xong liền đưa mắt về phía Ngọc Liên. “Chị Ngọc Liên...”
“Sao em!?”
“Nhân tiện, hay là ta kể luôn chuyện đó đi?” Mẫu Đơn nói.
“Vẫn còn chuyện gì nữa à?” Dật Thế hỏi.
“Chuyện này, theo như lời chị Ngọc Liên kể, thì Lưu Vân Tiêu gần đây có vẻ rất lạ.”
“Lạ như thế nào?”
“Hình như vì thế mà bẵng đi một thời gian ông ấy không đến kỹ lâu nữa, nhưng sau khi ghé trở lại rồi thì ông Lưu vẫn cứ rất lạ. Đúng thế không, chị Ngọc Liên?”
Bị Mẫu Đơn hỏi, Ngọc Liên mới ngập ngừng gật đầu: “Ờ... Ừ.”
“Lạ như thế nào?” Không Hải hỏi lại.
“Đâu như là có yêu quái đang ám trong nhà ông Lưu.”
“Bị yêu quái ám?”
“Thấy bảo đó là một con mèo.”
“Con mèo?”
“Nên là bây giờ ông Lưu chẳng biết phải làm sao. Mà vợ ông ấy cũng bị con mèo chiếm mất...”
“Bị mèo chiếm mất là sao?” Người cất tiếng là Dật Thế. Giọng điệu như thể muốn nói làm gì có chuyện đó.
“Không những thế, thấy bảo con mèo còn có khả năng tiên tri nữa cơ.” Người nói là Mẫu Đơn. Rồi nàng bỗng đổi sang giọng thì thào: “Theo chuyện chị Ngọc Liên kể thì con mèo đó đã tiên tri rằng Đức Tông hoàng đế sẽ chết...”
“Sao cơ?” Bàn tay đang đặt trên bàn của Đật Thế siết chặt lại.
“Làm cách nào con mèo đó cũng không chịu đi, nên hình như Thanh Long Tự sẽ phải ra tay.” Mẫu Đơn nói ra câu đó với vẻ mặt hớn hở.