Quang Đức Phường, nơi có nhà của Lưu Vân Tiêu, nằm về phía Bắc của Diên Khang Phường, nơi có Tây Minh Tự.
Không Hải và Dật Thế đang đi bộ trong địa phận Quang Đức Phường. Dấu hiệu của mùa xuân đã ngập tràn quanh đây. Trang phục của đàn ông đàn bà đi lại trên phố thật sặc sỡ. Bước chân ai cũng nhẹ tênh.
Không Hải đi trước, Dật Thế theo sau. Khoảng cách giữa hai người chốc chốc lại doãng ra. Trong khi Không Hải vẫn giữ nhịp bước bình thường, thì Dật Thế luôn có xu huống đi chậm lại. Nhận ra điều đó, Dật Thế liền rảo chân để đi ngang hàng với Không Hải, nhưng rồi lại tụt xuống từ lúc nào. Chừng như Dật Thế không mấy hứng thú với cái nơi mà Không Hải đang muốn đến. Tâm trạng chẳng chút hào hứng. Thành thử bước chân cứ chậm nhịp.
“Không Hải à...” Dật Thế nói với theo Không Hải từ phía sau. “Cậu vẫn quyết đến đó thật đấy à?”
“Quyết rồi.” Không Hải đáp.
Đó ở đây tức là nhà Lưu Vân Tiêu. Lúc này, hai ngưòi đang hướng tới nhà Lưu Vân Tiêu.
“Nhưng mình chưa báo trước với họ mà.”
“Ừm.” Không Hải đáp cụt lủn. Và cũng không hề ngoái lại phía Dật Thế.
“Nhưng chính vì không báo trước mới hay chứ.”
“Cậu lại nói những câu tớ chẳng hiểu gì sất.” Dật Thế đuổi lên để đi song song với Không Hải.
“Dù cậu không tới đó thì đằng nào ngày mai bên Thanh Long Tự cũng sẽ có người đến mà.”
“Vì thế nên mình mới phải đi hôm nay.”
“Nhưng như thế nghĩa là lẻn vào nhà một Kim Ngô Vệ mà không báo trước đấy. Nếu đúng như lời hai em Hồ cơ kể, thì chẳng khác nào mình tự tiện xông vào một ngôi nhà vắng chủ. Hơn nữa lại là một ngôi nhà có chuyện.”
“Càng là lúc này thì lại càng không sao. Nếu đúng là ngôi nhà như lời đồn.”
“Nhưng như thế có đột ngột quá không?”
“Tớ đã bảo như thế mới hay mà Dật Thế.”
“Tại sao?”
“Vì ta có thể xem xét mọi thứ như nó sẵn có.”
“Cậu đã có kế sách gì chưa?”
“Chưa.” Không Hải thản nhiên đáp.
Dật Thế buông tiếng thở dài. Rồi Dật Thế lại hơi tụt lại phía sau.
“Chậc!” Dật Thế khẽ tặc lưỡi. Có vẻ như cậu ta đã đưa ra quyết định nào đó theo cách của mình.
“Nhưng làm gì thì làm, chớ có gây lộn với người của Kim Ngô Vệ đấy.” Nói rồi Dật Thế lại đi ngang hàng với Không Hải.
“Cái đó thì tớ biết rồi.” Không Hải đáp.
Lần đầu Không Hải và Dật Thế nghe được câu chuyện về Lưu Vân Tiêu là đêm qua. Nguồn tin từ một kỹ viện có tên Hồ Ngọc Lâu.
Không Hải được hai kỹ nữ ở đó kể cho nghe về chuyện con mèo của Lưu Vân Tiêu. Hai kỹ nữ ấy là Ngọc Liên và Mẫu Đơn. Họ kể rằng Lưu Vân Tiêu, chức dịch của Kim Ngô Vệ và cũng là khách chơi của kỹ lâu, bị một con mèo ám. Chính xác hơn thì người bị ám là Xuân Cầm, vợ Lưu Vân Tiêu. Vào tháng Tám năm ngoái, đột nhiên có một con mèo tìm đến nhà họ Lưu, nó tiết lộ bằng tiếng người những điều bí mật và mách bảo rất nhiều chuyện sắp xảy ra. Nếu họ Lưu đánh mất tiền, nó sẽ chỉ cho biết chỗ tiền đó ở đâu. Nó đoán trước được cả thời tiết. Và tất cả đều trúng phóc. Hễ nó bảo hãy đào chỗ này hay chỗ kia ở trong vườn mà xem thì khi đào lên sẽ thấy tiền. Tuy nhiên, nó rất đáng sợ.
Rồi một ngày, con mèo đòi được ngủ với Xuân Cầm, vợ Vân Tiêu. Dù cho nhiều lần nó đoán đúng được thời tiết ngày mai hay chỉ cho những chỗ chôn tiền, thì Vân Tiêu cũng không thể nuốt nổi đòi hỏi của nó. Nhưng từ chối nó thì lại sợ.
Nghĩ nát nước, cuối cùng họ Lưu bèn đem chuyện kể với một đạo sĩ, nhưng vị đạo sĩ này cũng không thắng nổi con yêu. Xuân Cầm thành vật sở hữu của nó.
Lại đến một ngày, con mèo đó đưa ra lời tiên đoán về cái chết của Đức Tông hoàng đế. Sau đó thì Đức Tông hoàng đế chết đúng như lời nó nói.
Cực chẳng đã, họ Lưu đành đem chuyện kể với bạn mình ở Kim Ngô Vệ. Sự việc đó diễn ra mười ngày trước. Họ cũng phần nào tin lời Vân Tiêu vì quả có thấy dạo gần đây họ Lưu có biểu hiện lạ, nên mấy người trong bọn liền lập tức tới nhà họ Lưu để xem xét tình hình. Tất nhiên Lưu Vân Tiêu cũng đi cùng.
Nhưng đến nơi thì trong nhà không có ai.
“Xuân Cầm...” Vân Tiêu gọi tên vợ nhưng không thấy trả lời.
Họ Lưu dạo gần đây không về nhà mà ngủ nhờ nhà bạn hoặc những chỗ chơi gái nên quả tình cũng không biết nhà mình bây giờ ra sao. Bát đĩa vẫn bày nguyên trên bàn, các thức ăn dở cũng vẫn còn trên đó. Có cả một chiếc đĩa đựng xác một con chuột khô quắt. Khắp căn nhà thum thủm mùi thối rữa.
Nhưng bóng dáng vợ Vân Tiêu lẫn con mèo thì không thấy đâu.
Các bạn của họ Lưu bèn ra về. Họ Lưu cũng kinh sợ không dám lưu lại mà đi cùng bạn. Hai hôm sau họ Lưu lại cùng các chức dịch đi đến ngôi nhà. Nhưng vẫn không thấy ai. Ngày hôm sau nữa họ cũng quay lại, nhưng vẫn không thấy ai.
“Vợ cậu chuồn đi với trai nhưng cậu không dám thú nhận nên bịa chuyện ra chứ gì.” Cuối cùng, các bạn của Vân Tiêu bèn nói với anh ta như thế.
Bẵng đi ít lâu, họ Lưu quay về nhà một mình. Đó là một buổi chiều. Nhưng vẫn không thấy có bóng người trong nhà. Vân Tiêu hơi yên trí.
Thà rằng Xuân Cầm biến mất hẳn cùng con mèo rồi không về nữa lại hay.
Vân Tiêu vừa nghĩ đến đó thì có giọng nói cất lên sau lưng.
“Kìa chàng...” Một giọng phụ nữ.
Vân Tiêu quay lại.
“Á!” Vân Tiêu ré lên.
Xuân Cầm đang đứng trong bóng tối sau lưng Vân Tiêu tự lúc nào.
“Sắp chết rồi...” Đó là giọng nói của con mèo.
Chột dạ, Vân Tiêu nheo mắt nhìn kỹ thì thấy con mèo đen đang ngồi trên đầu vợ mình, quan sát Vân Tiêu bằng đôi mắt xanh lục.
“Không phải là Đức Tông. Vì hắn ta chết rồi...” Cái miệng đỏ lòm của con mèo ngoác ra. Nom như nó đang cười.
“Chừng một tháng nữa thôi...” Con mèo lầm rầm nói. “Phải, chỉ chừng một tháng nữa là chết thôi.”
“Ai... Ai chết?”
“Chức dịch Kim Ngô Vệ Lưu Vân Tiêu, chính là ngươi đó.” Con mèo nói.
“Á á!!!” Họ Lưu thét lên rồi chạy thẳng ra khỏi nhà mình mà không dám ngoái đầu lại.
Hai ngày trước, họ Lưu đem chuyện nói với người quen để nhờ Thanh Long Tự ra tay. Trên đường về, họ Lưu ghé vào Nhã Phong Lâu kế bên Hồ Ngọc Lâu. Rồi nhân đà rượu, họ Lưu đã kể cho Ngọc Liên về chuyện con mèo. Và đêm qua, Không Hải và Dật Thế lại đưọc Ngọc Liên kể cho nghe.
“Hình như ngày kia sẽ có nhà sư của Thanh Long Tự tới đó xem xét tình hình.” Ngọc Liên nói.
Ngày kia, nếu tính từ hôm nay thì nghĩa là ngày mai.
“Nhưng Không Hải à, liệu có ổn không?” Dật Thế hỏi.
“Cái gì ổn?”
“Chẳng phải con yêu lần này khác hẳn chuyện cái gáo múc nước lần trước sao?”
“Hẳn là khác rồi.”
“Biết đâu sức cậu không đương nổi.”
“Ờ, cũng có thể không đương nổi thật.”
“Ơ hay.” Dật Thế nghiêm mặt nói.
“Đừng có trả lời dễ dãi như thế Không Hải. Tớ mong đợi ở cậu một câu trả lời khác cơ...”
“Cậu muốn tớ trả lời thế nào?”
“Không sao đâu, hãy tin vào tớ chẳng hạn.”
“Không sao đâu, hãy tin vào tớ.” Không Hải nhắc lại.
“Tớ điên lên bây giờ đây này, Không Hải.”
“Đừng điên lên.”
“Điên đấy. Tớ đang lo lắng một cách rất nghiêm túc. Ai biết đó là một đối thủ lợi hại thế nào, không khéo còn bị sa lầy vào mớ rắc rối liên quan đến cái chết của Đức Tông hoàng đế chưa biết chừng.”
“Tớ hiểu điều đó.”
“Cậu chả có vẻ gì là hiểu cả.”
“Thật hả.”
“Xem cậu kìa, nom cứ như sắp sửa đi coi một con kỳ thú vậy.” Nghe Dật Thế nói vậy, Không Hải liền bật cười thành tiếng.
“Cậu giỏi thật đấy, Dật Thế. Cậu nói trúng phóc. Cậu đọc được tâm địa người khác hay sao...” Không Hải nói.
“Chậc!” Chừng như không thể địch nổi đối phương, Dật Thế đá bay hòn sỏi nhỏ dưới chân.
“Dật Thế này.” Không Hải cất tiếng khi thấy Dật Thế đá viên sỏi.
“Gì nào, Không Hải?” Dật Thế hỏi lại với giọng hơi giận dỗi.
“Tớ phải dặn cậu mấy việc trước khi tới nhà Lưu Vân Tiêu.” Không Hải nghiêm mặt.
“Ờ.”
“Nếu không làm đúng những lời tớ dặn thì có lẽ tốt hơn hết cậu nên đứng chờ ở ngoài.”
“Tại sao?”
“Đúng như cậu nói, tớ cũng nghĩ con yêu lần này là một đối thủ nguy hiểm.”
“Này này, đừng có dọa tớ, Không Hải.”
“Tớ đang nói thật đấy.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy cậu hãy nói ra xem. Nghe xong tớ sẽ trả lời cậu là có làm đúng được hay không. Nếu không làm theo được tớ sẽ ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài.”
“Nghe kỹ nhé, Dật Thế.” Không Hải nói.
“Ừm.”
“Sau đây chúng ta sẽ tới nhà Lưu Vân Tiêu, giả sử rằng chúng ta gặp được con yêu.”
“Ừm.”
“Con yêu chắc chắn sẽ nói nhiều thứ. Nhưng cậu không được phép đáp lời nó.”
“Cái gì?”
“Đồng thời cậu không được tin những gì nó nói. Hãy coi tất cả đều là nói láo.”
“Tại sao?”
“Nếu đáp lại từng câu của nó, cậu sẽ không biết mình trúng thuật của nó lúc nào và sẽ bị nó ám.”
“Vậy nên cậu bảo tớ coi đó là những lời nói láo?”
“Đúng vậy.”
“Tớ hiểu rồi. Chỉ cần coi là nó đang nói láo.” Dật Thế đáp.
Đưa mắt sang Dật Thế, Không Hải nói tiếp: “Không phải thế, có lẽ do cách diễn đạt của tớ không tốt, nhưng cậu không cần chăm chăm nghĩ rằng nó nói láo.”
“Thế là sao?”
“Nói thế nào nhỉ, tóm lại là việc cứ chăm chăm nghĩ rằng nó nói láo thì cũng giống như đang tin những lời nó nói là sự thật nếu xét từ phía nó.”
“Hả?”
“Nếu cậu cứ nghĩ nó nói láo, thì nó sẽ tóm lấy điểm yếu đó để bỏ bùa cậu.”
“Thì chính cậu bảo tớ phải coi là nó đang nói láo đấy thôi, Không Hải.”
“Cậu làm sao thế?”
“Đáng lẽ tớ mới là người nói ra câu ấy.”
“Tóm lại là có những điều con yêu nói là sự thật. Mà đúng ra thì có lẽ phần lớn là sự thật. Chính vì vậy nếu nhẹ dạ mà tin nó, thì nó sẽ bất ngờ quay sang nói
láo. Và nếu đã đinh ninh mọi lời nó nói là thật rồi, cậu sẽ tin luôn cả những lời nói láo của nó.”
“...”
“Ví dụ như thế này đi, giả sử có kẻ nào đó dò la tông tích nhà cậu, biết được bố cậu là ai, mẹ cậu là ai, hai người sinh ra ở đâu...”
“Ừm.”
“Rồi hắn và cậu gặp nhau lần đầu tiên.”
“Ừm.”
“Hắn lập tức nói thế này với cậu: Thưa ngài Dật Thế, cha ngài là như thế này, mẹ ngài là như thế kia có phải không ạ?”
“Ừm.”
“Cậu sẽ giật mình đúng không nào?”
“Rõ là như thế rồi.”
“Sau đoạn đó hắn bắt đầu bịa chuyện. Hắn bảo rằng, à thế thì đúng rồi, tổ tiên tít tìn tịt mấy đời trước (mà cậu cũng không hề biết), là ngài này ngài nọ, ngày xưa từng cai trị ở vùng ấy vùng kia.”
“Ừm.”
“Thế là, một người bình thường sẽ tin ngay câu chuyện đó.”
“Tớ hiểu điều cậu muốn nói. Nhưng có một chỗ tớ chưa hiểu.”
“Gì nào?”
“Vậy thì tớ phải làm gì?”
“Cậu hỏi thế cũng phải.”
“Không được phép tin, cũng không được phép không tin... Thế thì biết phải làm thế nào?”
“Cậu chỉ cần tưởng tượng mọi lời con yêu nói là tiếng gió thôi.”
“Gió hả?”
“Ừ. Coi nó là gió thì không còn thật hay giả nữa. Gió chỉ là gió thôi.”
“Được rồi, đã rõ. Chỉ cần coi nó là gió chứ gì.”
“Cậu làm được không?”
“Chắc là được.”
“Còn một việc nữa ban nãy tớ đã nói, cậu chớ có quên. Tuyệt đối không đáp lại lời con yêu. Mọi việc đối đáp với nó tớ sẽ lo liệu...”
“Hiểu rồi. Nhung nếu rơi vào tình huống bắt buộc phải trả lời hoặc con yêu hỏi đích danh tớ thì phải làm sao? Cứ lúc nào cũng tự nhủ: không được trả lời, không được trả lời, thì theo cách giải thích của cậu, cũng không đưọc nốt.”
“Đúng thế.”
“Vậy khi đó tớ nên làm thế nào?”
“Có một cách hay. Nếu bắt buộc phải trả lời con yêu thì hãy nói thế này.”
“Nói sao đây?”
“Làm thế nào bây giờ, Không Hải?” Không Hải nhại lại giọng điệu của Dật Thế.
“Được, tớ hiểu rồi.” Dật Thế nói.
“A, hình như nhà họ Lưu kia rồi.” Không Hải thốt lên.
Không Hải và Dật Thế đứng lại trước ngôi nhà của Lưu Vân Tiêu. Bức tường đất chạy xung quanh, mặt trước có cổng. Cánh cổng đang khép hờ. Ngước nhìn lên
thì thấy quanh mái cổng dường như có một quầng mây đen lẩn khuất. Qua khe cổng, có thể thấy cỏ khô lẫn cỏ tươi mọc um tùm mọi ngóc ngách trong vườn.
“Ngôi nhà này có cái gì đó không dễ chịu lắm Không Hải nhỉ.” Dật Thế thì thào.
Dật Thế dường như cũng cảm nhận được bầu không khí quái dị của ngôi nhà này.
“Hay cậu chờ ở đây?” Không Hải hỏi.
“Không, đã mất công tới đây sao lại làm thế được. Tớ cũng vào.” Dật Thế đáp.
“Thế nhé.”
Không Hải đặt tay lên cánh cổng, đẩy vào trong. “Ta đi nào.”
Vậy là Không Hải và Dật Thế đã bước vào nhà Lưu Vân Tiêu.