Đó là cuộc chia tay trên lưng ngựa.

Không Hải và Dật Thế đều học theo lối nhà Đường, bẻ lấy cành dương liễu, cuộn thành vòng tròn rồi tặng cho những người sắp lên đường.

Chân cầu Bá* nằm ở phía Đông Trường An là nơi mà người đưa tiễn và người lên đường chia tay nhau. Sau khi ra khỏi thành Trường An, người đưa tiễn và người được đưa tiễn đã cùng cưỡi ngựa đến đây. Tới lúc này thì mọi người đều biết chiếc thuyền thứ hai chở Tối Trừng đã cập bến bình an vô sự. Cưỡi ngựa đi qua thảo nguyên giữa làn gió xuân, vậy mà ai cũng kiệm lời. Trên vùng thảo nguyên trước đấy chẳng thấy gì ngoài màu đất nay đã nảy lên những chồi xanh khắp nơi. Dù là trên thảo nguyên ở một xứ sở xa lạ, cam thảo và phồn lũ có vẻ vẫn là những loại cỏ nảy mầm đầu tiên. Con đường thấm đẫm hơi thở mùa xuân.

Chốc chốc, Không Hải lại gò ngựa sát vào xe chở Vĩnh Trung, trao đổi đôi câu ngắn ngủi.

Cây cầu bắc qua sông Bá ở Trường An.

Không Hải cho ngựa đi sóng đôi với Dật Thế đang im lặng, miệng lẩm bẩm: “Xuân rồi.”

Cả đoàn đi đến sông Sản, rồi vượt qua cầu Sản và tới cầu Bá. Tất cả đều là những người đã đồng cam cộng khổ trong chuyến sang Đường. Đó là hành trình sang xứ lạ mà ai cũng xác định sẽ cầm chắc cái chết. Bốn thuyền đi thì hai thuyền đắm. Họ là những người đã tới được đích mà không mất mạng, để rồi có cuộc chia ly hôm nay.

Cả đêm qua, mọi người đều đã nói với nhau cho đến cạn lời, vậy mà lúc này, lòng ai cũng có cảm giác như còn điều gì chưa nói hết. Nhưng chẳng ai biết điều chưa nói hết ấy là gì, những lời bật ra chỉ là những câu ngắn ngủi, lặp đi lặp lại.

“Mạnh giỏi nhé!”

“Đừng có chết đấy!”

Trong những lời lẽ ngắn ngủi ấy là muôn vàn tình cảm.

Đối với kẻ về, lại một chuyến đi đánh đổi sinh mệnh đang đợi chờ trước mắt. Không ai dám đảm bảo họ sẽ đặt chân lên đất Nhật một cách bình an.

Khi thời khắc chia ly đã tới, Cát Dã Ma Lữ cho ngựa lại gần Không Hải.

“Không Hải, tài năng của nhà ngươi đã cứu bọn ta biết bao lần.” Ông ta hạ giọng nói. “Hãy sống và trở về!”

Không đợi Không Hải trả lời, Cát Dã Ma Lữ quay lưng đi.

Hầu hết mọi người đều nhỏ lệ trước cuộc chia ly. Cát Dã Ma Lữ quay lưng đi ngay cũng là để không cho Không Hải thấy dòng lệ đã dâng đầy trong mắt.

Chỉ có Dật Thế và Không Hải không khóc. Dật Thế ngày thường vẫn nhiều lời, hôm nay bỗng hầu như không nói.

Cả đoàn cất bước.

Tiếng móng ngựa và bánh xe nghiến lên mặt cầu Bá cứ xa dần. Bên kia cầu Bá, con đường tiếp tục trải dài ngút mắt về phía Đông. Con đường ấy xa đến đâu là điều mà cả Không Hải lẫn Dật Thế, những người đưa tiễn, đều hiểu rõ. Bởi lẽ cả Không Hải lẫn Dật Thế đều đi qua con đường đó để đến được đây. Tuy thật xa, nhưng họ biết ở cuối con đường đó có gì. Ở cuối con đường đó có kinh đô Nhật Bản đang chờ họ. So với sự hoa lệ ở Trường An, nơi đó gần như chỉ là một xó nhà quê, nhưng là quê hương họ.

Đoàn người xa dần, chẳng mấy chốc giọng nói cũng không còn vọng tới nữa. Trước mặt Không Hải và Dật Thế, nước sông Bá biêng biếc chảy lững lờ. Hàng dương liễu ở bờ bên kia đã ra chồi mới, lờ mờ xanh. Đến lúc này, họ mới thực sự cảm thấy mùa xuân đã tới.

Vẫn trân trân dõi theo bóng đoàn người đã khuất dạng sau bình nguyên xa tít mãi một lúc lâu, Dật Thế bỗng thốt lên: “Đã đi cả rồi sao, lũ nha lại xoàng xĩnh kia...”

Vừa dứt lời, vai Dật Thế bắt đầu rung lên. Lệ tuôn trào từ khóe mắt. Cổ Dật Thế tắc nghẹn, bật nấc.

Chỉ có Không Hải là không khóc. Không Hải dừng ngựa đằng sau Dật Thế, im lặng nhìn trời, để mặc cậu ta khóc cho nhẹ lòng.

... Thế này hay thế khác, tất cả đều là Mạn Đà La.

Ánh mắt Không Hải dường như đang nói lên điều ấy.

Họ gặp người đàn ông đó trên đường về.

Không Hải và Dật Thế đang lững thững dong ngựa đi.

“Không Hải này.” Dật Thế nói với sang Không Hải từ trên lưng ngựa.

“Gì thế?” Không Hải đáp lại trong lúc vẫn nhìn về phía trước.

“Bây giờ tớ nhẹ nhõm hơn rồi.” Nét mặt của Dật Thế, đúng như cậu ta thú nhận, đã nhẹ nhõm hẳn, hoàn toàn không còn vẻ gì của một người vừa mới khóc nấc lên khi nãy. Như thể vừa khỏi bị ma ám.

“Nhưng càng nghĩ càng thấy cậu là một gã kỳ lạ, Không Hải ạ.” Dật Thế nói, giọng điệu có gì đó bất mãn.

“Kỳ lạ ở chỗ nào?” Không Hải hỏi lại, trong khi mắt vẫn nhìn về phía trước.

Họ vừa vượt qua sông Bá và đằng xa kia là dốc Trường Lạc. Hai bên dốc là những trà điếm để lữ khách rũ bụi đường.

“Tại sao cậu không khóc?” Dật Thế hỏi.

“Tại sao nhỉ?” Không Hải trả lời như thể đó không phải việc của mình vậy.

“Tớ đang hỏi cậu đấy, Không Hải. Đừng có nói như việc của người khác thế.”

“Ừ, phải rồi.”

“Đấy, vẫn kiểu nói cứ như chuyện của người khác.”

“Khó nghĩ nhỉ.”

“Đồ chết giẫm, người khó nghĩ là tớ đây này.”

“Tại sao Dật Thế lại khó nghĩ?”

“Vì bị cậu nhìn thấy.”

“Nhìn thấy cái gì cơ?”

“Đừng hỏi thế chứ! Cậu làm tớ ức chết bây giờ.”

“Cậu ức vì bị nhìn thấy mình khóc à?”

“Thôi, đừng nói đến chuyện đó nữa.”

“Người khơi ra trước là Dật Thế mà.”

Bị Không Hải nói vậy, Dật Thế đành câm nín.

“Thôi được rồi, Không Hải. Nhưng tóm lại là tớ đã thấy nhẹ nhõm hơn.” Dật Thế nói.

“Ừ.”

“Điều quan trọng là tớ đã nhẹ nhõm hơn.”

“Ừ.” Câu trả lời của Không Hải cụt lủn.

Không Hải vẫn phóng tầm mắt ra xa, ánh nhìn bất động, tựa như đang hít lấy hơi thở của bầu trời và mặt đất bao la. Cứ như thế cho đến khi hai ngưòi đi đến con dốc Trường Lạc.

“Này...” Bỗng có giọng nói cất lên.

Ban đầu, cả Không Hải lẫn Dật Thế đều không nghĩ rằng giọng nói đó gọi mình.

Khi hai người sắp đi qua thì giọng nói lại cất lên: “Này!”

Một giọng đàn ông trầm và vang.

Không Hải và Dật Thế dừng ngựa. Nhìn sang vệ đường bên phải thì thấy một tảng đá lớn, trên tảng đá có một người đàn ông đang ngồi.

“Ồ.” Nhìn thấy người đàn ông, Không Hải bất giác buột kêu thành tiếng.

Một người đàn ông to lớn đến độ chỉ nhìn cũng đủ choáng ngợp. Tảng đá anh ta ngồi lên rất to, nhưng xem ra sức nặng của anh ta cũng ngang ngửa hoặc còn hơn tảng đá ấy. Bộ mặt râu ria. Mái tóc dài rậm rạp tới nỗi không thể phân biệt được ranh giới giữa râu và tóc. Gương mặt đen cháy, lấm lem bụi bẩn và ghét.

Hình như nghe thấy tiếng cảm thán mà Không Hải khẽ thốt ra, đôi môi dầy của người đàn ông đó nở một nụ cười. Bất ngờ một hàm răng trắng lộ ra từ đôi môi đang hé. Bộ quần áo trên người anh ta nhếch nhác tới mức không hiểu lần giặt gần đây nhất là từ khi nào, thậm chí còn không thể đoán được màu sắc ban đầu của nó, thành thử càng khiến hàm răng trắng nổi bật hơn. Tuổi cỡ chừng Không Hải hoặc trẻ hơn.

“Có việc gì vậy?” Không Hải hỏi.

“Có tiền không?” Người đàn ông vẫn ngồi yên trên tảng đá, hỏi.

“Có.” Không Hải đáp bừa.

Thấy Không Hải nói vậy, Dật Thế gọi với sang từ trên ngựa: “Này này, nói thế sao được?”

Tuy Dật Thế không nói ra miệng rằng nhỡ là kẻ cướp đường thì sao, nhưng Không Hải dường như hiểu rõ ý Dật Thế.

“Ở chỗ đông người qua lại thế này, làm gì có cướp đường.” Không Hải đáp rành rọt.

Lời Không Hải tất nhiên là lọt vào tai người đàn ông. Nhưng Dật Thế và Không Hải nói với nhau bằng tiếng Nhật, nên có lẽ anh ta không hiểu được ý nghĩa của nó.

Người đàn ông lại cười. Không phải một nụ cười ác ý, mà có nét gì đó rất dễ mến. Nếu sửa sang lại bộ dạng và tắm rửa cơ thể mà chỉ lướt qua cũng có thể ngửi thấy mùi hôi này, bận lên mình một bộ đồ lụa đẹp, rồi bước vào một kỹ quán nào đó, thì các cô gái chắc chắn sẽ không thể làm ngơ.

“Có bao nhiêu?” Người đàn ông hỏi.

“Cũng tương đối.” Không Hải đáp.

“Thật chứ?”

“Tất nhiên là thật.”

Không Hải nói thật. Vì dù thế nào Không Hải cũng phải mang sang đây một khoản tiền đủ để trang trải cho hai mươi năm. Hơn nữa, Không Hải không chỉ đi đây đi đó để học Mật mà còn phải mang kinh sách và Phật cụ về nữa.

Kinh sách thì phải chép lại. Tự mình chép kinh, tất nhiên không phải là không thể, nhưng sẽ vô cùng lãng phí thời gian. Tốt nhất là thuê ai đó chép kinh. Sẽ cần một khoản tiền cho việc này. Và tất nhiên không phải là một khoản nhỏ. Vì vậy Không Hải đã chuẩn bị sẵn tiền cho việc ấy.

“Hãy thuê tôi đi.” Người đàn ông bảo Không Hải.

“Thuê?” Không Hải hỏi lại.

“Ờ.” Người đàn ông trả lời ráo hoảnh.

“Không Hải...”

Dật Thế ra hiệu hãy đi tiếp, mặc kệ hắn ta. Nhưng Không Hải vẫn nhìn xuống người đàn ông đó từ yên ngựa.

“Tôi đã ngồi đây và hỏi nhiều người qua đường rồi, nhưng không ai đếm xỉa đến tôi...”

“Tại sao anh muốn ta thuê anh?” Không Hải hỏi, thì anh ta đáp: “Thì bởi đằng nào anh chả mất tiền.”

“Chà chà.” Không Hải bất giác mỉm cười.

“Anh không phải người nước này đúng không?”

“Anh biết hả?”

“Ờ. Anh nói tiếng Đường giỏi kinh người làm tôi không nhận ra. Nhưng lúc nãy nghe anh nói chuyện với người đi cùng thì thấy không phải tiếng nước này...”

Người đàn ông đưa ngón trỏ to tướng trên bàn tay phải lên gãi mũi. Sống mũi anh ta rất cao.

“Anh cũng không phải người nước này.”

“Đúng một nửa và sai một nửa.”

“Ồ. Tại sao vậy?”

“Tôi sinh ra ở Thiên Trúc. Cha mẹ tôi, một là người Thiên Trúc, một là người ở đây...”

“Nếu vậy chắc anh nói được tiếng Thiên Trúc?” Không Hải hỏi.

Người đàn ông liền tuôn ra một tràng tiếng nước ngoài. Đoạn lại nhe hàm răng trắng ra.

“Ta hiểu rồi. Nhưng vấn đề là anh sẽ làm được việc gì với khả năng đó?” Không Hải nói.

“Gớm thật. Tại sao anh lại biết cả tiếng Thiên Trúc?”

“Nói là biết nhưng cũng chỉ một chút thôi.”

Dật Thế ngồi trên ngựa chọc chọc ngón tay vào Không Hải.

“Hắn ta nói gì thế?”

Không biết từ khi nào, Dật Thế bắt đầu bị thu hút bởi người đàn ông này. Trước khi sang đây, Dật Thế đã được học qua tiếng Đường. Dạo này, tai Dật Thế đã quen dần với cách phát âm, rồi nhờ trò chuyện cùng các kỹ nữ nên đã bắt đầu nghe và nói được những câu chuyện không quá phức tạp. Vì vậy, ban đầu Dật Thế có thể nghe hiểu được phần nào câu chuyện giữa Không Hải và người đàn ông, nhưng khi người đàn ông chuyển sang nói tiếng Thiên Trúc thì Dật Thế đầu hàng.

“Anh ta nói rằng hãy quyết định xem có thuê anh ta hay không...” Không Hải giảng giải, rồi quay sang người đàn ông.

“Anh nói được tiếng Thiên Trúc thì tốt rồi. Nhưng đầu tiên phải hỏi anh cần bao nhiêu tiền cái đã...”

“Bao nhiêu cũng được. Số tiền anh cứ tự quyết, nhưng tôi có hai điều kiện. Thứ nhất, về đồ ăn, phải cho tôi ăn no bụng, kể cả là đồ thừa cũng được. Tôi ăn rất nhiều, anh nhìn thì biết rồi đấy.”

“Một điều kiện nữa là gì?”

“Tôi đang tìm người ở Trường An.”

“Tìm người?”

“Khi nào rảnh rỗi, tôi muốn đi tìm người đó?”

“Là ai vậy?”

“Là ai thì tôi không biết. Đúng ra là tôi có biết, nhưng khoảng nửa tháng trước, tôi có xảy ra xô xát với bọn trộm...”

“Bọn trộm?”

“Lũ đó lục lọi bọc áo tôi lúc tôi đang ngủ. Tôi tỉnh dậy và xô xát với chúng. Trong lúc đang nện một thằng thì tôi bị đồng bọn của nó phang khúc gỗ vào đầu.”

“Ồ.”

“Tôi tóm sống cả hai và đem chúng giao cho nha lại, nhưng cú đánh vào đầu làm tôi không nhớ nổi mình đang tìm ai.”

“Tìm người để làm gì?”

“Cái đó tôi cũng quên mất rồi. Chắc không phải việc gì hệ trọng nên mới dễ quên đến thế, chỉ tội có cái gì cứ lấn cấn...”

“Tất nhiên anh có thể đi tìm người, nhưng bù lại thì anh làm được gì? Anh kể cho ta nghe xem.”

“Xem nào.” Người đàn ông thọc ngón tay trỏ to tướng vào mái tớc bờm xờm rồi gãi đầu sồn sột. “Tôi rất khỏe.” Anh ta chỉ nói có thế.

“Quả là tướng anh nom rất khỏe, nhưng khỏe đến mức nào?”

“Tôi đã có lần tay không giết hổ.”

“Tay không?”

“Phải. Giết bằng gậy thì hai lần. Giết bằng gậy không sướng lắm.”

“Nhưng nói mồm thì trẻ con cũng nói được.”

“Đúng thế.”

Nào thì đây, người đàn ông lẩm bẩm rồi đứng dậy. Có thể thấy rõ vẻ đồ sộ của anh ta khi đứng dậy. Anh ta có thể nói chuyện với Không Hải đang ngồi trên lưng ngựa mà gần như không phải ngước mắt lên.

“Hãy xem đây.” Người đàn ông nói, đoạn đứng trước tảng đá mà anh ta vừa ngồi trên đó. Anh ta ngồi thụp xuống, lấy hai tay ôm tảng đá. Thân thể anh ta to chẳng kém tảng đá là bao. Có thể nhận thấy toàn thân anh ta bỗng nhiên gồng lên. Vai và bắp tay nổi rõ những cuộn cơ.

“Hự.” Một âm thanh ngắn gọn phát ra từ cổ họng anh ta. Một thoáng bất động. Nhưng sự bất động chỉ diễn ra trong một chốc ấy, thế rồi tảng đá đột nhiên bị nhấc bổng lên. Tựa như vừa có một phép mầu.

“Ừm.” Tảng đá đang được người đàn ông ôm trong lòng. “Khỏe cỡ này được chưa?” Lúc nói, bụng người đàn ông bỗng phát ra tiếng òng ọc.

Anh ta lảo đảo.

Huỵch! Tảng đá rơi xuống đất gây ra một tiếng va chạm. Người đàn ông liền ngồi bệt xuống.

“Không sao chứ?”

Người đàn ông mỉm cười trả lời Không Hải: “Mọi khi thì tôi có thể nhấc lên quá đầu, nhưng bây giờ tôi đang đói quá...”

Vừa nói xong, bụng anh ta lại kêu lên òng ọc.

“Anh thuê tôi chứ?” Người đàn ông hỏi.

Người đàn ông ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, hồ như không muốn nhúc nhích gì thêm, ngước lên Không Hải mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play