Chỉ trong một chớp mắt, sắc mặt thanh niên kia lập tức từ nhiệt tình biến thành lạnh lùng, bất mãn nói: "Tại sao Thanh Dương huynh cùng Viêm Sinh huynh lại làm bạn cùng người này!"

"Quách Chiêu Kình!"

Sắc mặt Trương Viêm Sinh nghiêm nghị, nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng nói: "Một năm trước, chúng ta nói về sách luận, ngươi từng nói khoa cử lấy sách luận lấy sĩ, để chọn ra nhân tài trị quốc, giám khảo lại coi trọng những văn chương sáo lộ kia, vô ích với đất nước, một năm sau, ngươi đã quên đi lời nói của chính mình một năm trước sao?"

"Ta. . ." Quách Chiêu Kình giật mình, trong lúc nhất thời không thể phản bác.

Trương Viêm Sinh nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, chất vấn: "Ngươi chỉ cần nói ngươi có nói qua hay không?"

Quách Chiêu Kình cúi đầu, hơi xấu hổ nói: "Ta, ta có nói qua."

"Đường huynh và chúng ta cócùng khát vọng và lý tưởng. . ." Trương Viêm Sinh nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng nói: "Nhưng hắn khác chúng ta, hắn so với chúng ta càng có cốt khí và dũng khí, hắn tình nguyện bỏ qua tiền đồ của mình, cũng muốn đặt mình vào nguy hiểm, cảnh tỉnh giám khảo, vì nước nạp tài, nhưng các ngươi lại chửi bới hắn sau lưng. . . , nếu Quách Chiêu Kình ngươi đã sa đọa đến mức này, sau ngày hôm nay, Trương Viêm Sinh ta xấu hổ vì đã làm bạn với ngươi!"

Từ Thanh Dương tiến lên một bước, bình tĩnh nói: "Ý của Viêm Sinh chính là ý của Từ Thanh Dương ta."

Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh đều là tài tử nổi danh Linh Châu, cho tới nay đều là đầu lĩnh học sinh Linh Châu, lần này thi châu, hai người đứng thứ hai thứ ba Giáp bảng, hai người bọn họ, rất có danh tiếng trong vòng người đọc sách ở Linh Châu.

Người đọc sách coi trọng nhất là mặt mũi, Quách Chiêu Kình bị hắn nói như thế đã sớm xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu xấu hổ nói: "Đều là do ta nhất thời hồ đồ, Thanh Dương huynh và Viêm Sinh huynh chớ trách. . ."

Quách Chiêu Kình lại nhìn về phía Đường Ninh, cúi rạp người, áy náy nói: "Quách mỗ hồ đồ, không biết Đường giải nguyên cao thượng, mong Đường giải nguyên tha thứ!"

Đường Ninh khoát tay áo, nói ra: "Biết sai có thể sửa là chuyện tốt, không sao, không sao."

Quách Chiêu Kình thấy hắn không có v gì là chút phật lòng, vẻ áy náy trên mặt càng đậm.

Vừa rồi khi Trương Viêm Sinh lớn tiếng răn dạy Quách Chiêu Kình, đã có vô số người vây quanh, sau khi thấy cảnh này, sắc mặt dần dần biến phức tạp.

Bọn hắn là người đọc sách, học chính là lời Thánh Nhân nói, bàn luận về nhân nghĩa đạo đức, mục đích đầu tiên của khoa cử, chính là làm rạng rỡ tổ tông, đền đáp quốc gia. . .

Bọn hắn đã từng có hùng tâm tráng chí, đã từng dõng dạc châm kim đá thói xấu của thời thế, thế mà bây giờ, bọn hắn lại chỉ có thể vì trúng tuyển khoa cử, viết một chút văn chương theo sáo lộ.

Họ Đường kia chính là một dị loại.

Hắn làm một chuyện mà tất cả mọi người đều muốn làm nhưng không dám làm, hắn mang đến một chút phiền toái cho thí sinh sau này, bọn hắn lại chán ghét hắn, nhưng cũng kính nể hắn.

Khó trách Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh lại đối với hắn như vậy, hắn là một người khiến vô số người đọc sách chán ghét, nhưng hắn cũng là một người thuần túy, dũng cảm, dám nói dám làm.

Không có người nào giống như Quách Chiêu Kình, cúi người nhận sai với hắn, nhưng đám người chung quanh, ánh mắt nhìn về phía hắn, ít nhiều đều phát sinh một chút biến hóa.

Đông!

Từ sâu trong vườn, có tiếng chuông vang lên, biểu thị Lộc Minh Yến đã chính thức bắt đầu.

Vô số người từ bốn phương tám hướng đi về một tòa kiến trúc cực lớn ở giữa vườn.

Từ Thanh Dương nhìn Đường Ninh, cười nói: "Đường huynh, chúng ta cũng đi thôi."

Lộc Minh Yến một bàn có tám người ngồi, cử tử mới thi châu Linh Châu có 240 người, côn thêm chủ khảo, ở đây bố trí hơn 30 bàn.

Vị trí bàn dựa theo thứ tự hai bảng Giáp Ất để sắp xếp, Đường Ninh là giải nguyên, sẽ ngồi cùng Từ Thanh Dương Trương Viêm Sinh tám người đứng đầu, tự nhiên là một bàn gần với bàn giám khảo cùng quan viên địa phương.

Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ, quan viên địa phương Linh Châu cùng giám khảo thi châu mới chầm chậm đi vào.

Phương Hồng là Lại bộ Thị lang, luận về chức quan cùng thực quyền, chính là người đứng đầu tất cả quan viên, đi trước mọi người, phía sau hắn, còn có một cái đuôi nhỏ đi theo.

Cái đuôi to.

Phương tiểu bàn đi tới chỗ nào đều có tồn tại cảm giác, là người không thể nào bị xem nhẹ.

Từ điểm này là có thể nhìn ra, Phương Hồng rất dung túng cho vị chất nữ này của hắn, sau khi Phương tiểu bàn ngửa đầu nói với Phương Hồng vài câu, Phương Hồng khẽ gật đầu, nàng lại nhanh chóng chạy tới.

Phương tiểu bàn chạy đến bên người Đường Ninh, cao hứng nói: "Ta và ngươi ngồi cùng một chỗ!"

Đường Ninh biết tại sao nàng muốn tới đây, những người ngồi bên cạnh Phương Hồng đều là quan viên, nàng mà ngồi ở đấy sẽ không thể thoải mái ăn được, đây là chuyện mà nàng để ý nhất.

Đường Ninh nhìn về phía Từ Thanh Dương ngồi bên cạnh, xin lỗi nói: "Uy khuất Từ huynh."

"Không sao." Từ Thanh Dương cười cười, nói ra: "Ta và Viêm Sinh chen một chút là được."

Trên bữa tiệc, mỗi bàn tám người, mỗi ghế hai người, thế mà lại đột nhiên có một cái Phương tiểu bàn chui vào, Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh đành phải ba người ngồi chung một chỗ.

Bọn hắn vừa rồi đã thấy rõ, vị tiểu. . . , béo cô nương trước mắt này theo chân Phương Hồng Phương đại nhân đến, nhìn lại có vẻ rất quen thuộc với Đường Ninh, trong lòng mấy người tất nhiên đều vô cùng nghi hoặc xen lẫn ngạc nhiên.

Phương tiểu bàn nhìn Đường Ninh một chút, nuốt từng ngụm nước bọt, hỏi: "Hươu nướng nguyên con đâu?"

Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Còn chưa mang thức ăn lên đâu, chờ một chút."

Phương tiểu bàn ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt có chút chờ mong cùng hưng phấn, nàng đã nếm qua thịt dê thịt trâu thịt heo, gà vịt thịt cá, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng ăn qua thịt hươu đâu. . .

Lộc Minh Yến không phải yến hội đơn giản, cả quá trình cực kỳ rườm rà, cần nghiêm khắc dựa theo quy củ, một bước cũng không thể thiếu.

Trước khi bắt đầu tiệc rượu ăn uống, đầu tiên sẽ tấu bài « Lộc Minh », sau đó đọc chậm « Lộc Minh » để bầu không khí thêm sinh động, sau đó chính là hai vị chủ khảo đứng lên phát biểu, tổng kết về lần thi châu này, động viên chư vị tân tấn cử tử, sau đó là quan viên địa phương Linh Châu phát biểu , chờ đến khi tất cả mọi người nói chuyện xong, lại tấu vang bài « Lộc Minh » một hồi, cuối cùng mới có thể lần lượt bắt đầu mang thức ăn lên.

Hiện tại mới đến phiên Linh Châu thứ sử phát biểu, sắc mặt Phương tiểu bàn đã triệt để xụ xuống, ôm bụng, giật giật vạt áo Đường Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao còn chưa bưng đồ ăn?"

Đường Ninh nhìn nàng, hạ giọng nói ra: "Nếu không ngươi ăn một chút bánh ngọt mứt quả trước?"

"Ta không mang. . ." Phương tiểu bàn lắc đầu, nói: "Hôm nay ta cũng chưa ăn cơm. . ."

Một khắc đồng hồ mà Phương tiểu bàn không ăn gì, đối với Đường Ninh mà nói, đều là một chuyện khó có thể lý giải được, vì bữa cơm này buổi tối hôm nay mà nàng chịu đói bụng ròng rã một ngày, may mắn nàng không có sinh ở hậu thế, nàng mà đến nhà hàng ăn buffet, ông chủ nhà hàng đó không bị nàng ăn đến mức hoảng sợ là không thể.

Lộc Minh Yến cực kỳ phô trương, cực kỳ xa hoa, món ăn lạnh nóng nhiều đến mấy chục loại, Đường Ninh còn nhớ rõ khi hắn nói cho Phương tiểu bàn những chuyện này, trong mắt của nàng lóe ra ánh sáng mà trước đây chưa từng có.

Sau khi Đổng thứ sử phát biểu xong, lại đổi thành một vị huấn đạo Linh Châu phủ học.

Hắn ở phía trên thao thao bất tuyệt động viên học sinh Linh Châu, Phương tiểu bàn tựa ở đầu vai Đường Ninh, yếu ớt nói: "Đầu ta choáng. . ."

Vị huấn đạo nói chuyện này một lát sẽ không kết thúc, trong lòng Đường Ninh có chút lo lắng, nếu nàng thật sự bị đói tới chóng mặt thì làm sao bây giờ?

Hắn nghĩ tới đây, chợt có một bóng người vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy tới, nói mấy câu bên tai Phương Hồng.

Đường Ninh nhìn thấy trên mặt chư vị quan viên đều lộ ra vẻ kinh ngạc, mơ hồ có chút cảnh giác, cùng nhau đứng dậy rời tiệc, nhanh chóng bước đi ra ngoài.

Học sinh đang ngồi cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng lại chỉ có thể ngồi đàng hoàng ở chỗ này.

"Ta thật đói, đau đầu quá. . ." Phương tiểu bàn tựa trên bờ vai Đường Ninh, thanh âm đã nhỏ tới mức không nghe thấy.

Đường Ninh nhìn chung quanh một chút, tất cả quan viên đều đã đi bên ngoài, lực chú ý của đám thư sinh cũng tập trung ở cửa ra vào, hắn kéo tay Phương tiểu bàn, nhỏ giọng nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi ăn cái gì đó."

Phương tiểu bàn lập tức phấn chấn tinh thần, hỏi: "Đi nơi nào?"

Chỗ ngồi của bọn hắn rất gần cửa bên, Đường Ninh kéo nàng lặng lẽ rời tiệc, từ cửa bên lẻn ra ngoài.

Trương Viêm Sinh nhìn về phía cửa chính, kinh ngạc nói: "Chuyện gì xảy ra?"

"Nhìn dáng vẻ của chư vị đại nhân, hẳn là có cái gì chuyện quan trọng, chúng ta ở chỗ này chờ là được." Từ Thanh Dương lắc đầu nói một câu, khi ánh mắt thu hồi lại, nhìn qua bên cạnh, kinh ngạc nói: "Đường huynh đâu?"

Nơi cửa, Phương Hồng nhìn mấy người từ đằng xa đi tới, chắp tay nói: "Mấy vị sứ thần tới đây, là có chuyện gì quan trọng?"

"Cũng không có cái gì chuyện quan trọng, chỉ là nghe nói hôm nay chư vị đại nhân tổ chức Lộc Minh chi yến ở đây, liền muốn tới kiến thức thanh niên tài tuấn của Đại Trần một chút." Một nam tử trung niên phất phất tay, cười hỏi: "Chúng ta không mời mà tới, chư vị đại nhân sẽ không phải trách chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play