Gừng càng già càng cay, hồ ly già thường giảo hoạt.

Ngoại trừ chuyện đại trượng phu co được dãn được, Đường Ninh lại vừa học được một phẩm chất cao quý từ nhạc phụ đại nhân.

Bởi vì sinh mệnh bị uy hiếp mà trong thời gian cực ngắn có thể bùng lên dục vọng cầu sinh mãnh liệt.

Cân nhắc tới dục vọng cầu sinh, hắn là không nên tham gia Lộc Minh Yến.

Cho dù cũng sẽ không có uy hiếp gì về thân thể, nhưng đi tới đó rồi bị vài trăm người ghét bỏ, đó vốn là chuyện không phải vui vẻ gì.

Nhưng hắn đã liên tục xác nhận với nhạc phụ đại nhân, từ xưa lưu truyền đến nay, yến hội này đã thành là phần của khoa cử, hắn không thể tránh khỏi.

Không tránh khỏi, nên chỉ có thể kiên trì lên.

Phương tiểu bàn mang theo mấy đùi gà được bọc trong lá sen lấy tới, cho Đường Ninh một cái, hiện tại nàng đã không keo kiệt đưa đồ ăn vặt của mình cho hắn.

Một khối thịt khô nhỏ đổi một bữa tiệc lớn, một cái đùi gà đổi hai bữa, trao đổi kiểu này trong mắt nàng, là chuyện phi thường có lời.

Đường Ninh cắn đùi gà, sau đó dạy Phương tiểu bàn đọc thơ.

"Quân hỏi có ngày về không, hồng thiêu gia tử hoàng muộn kê. Cuối thu Đông Ly hái dâu cúc, còn nhớ chậu cá hấp. Một cây hoa lê ép hải đường, ớt xanh làm kích lòng xào. Tằng kinh thương hải nan vi thủy, thịt băm hương cá phối đùi gà. Gặp nhau lúc khó đừng cũng khó, cua hấp đừng thả muối. . ."

Từ khi Phương tiểu bàn đọc thơ như thế, chuyện đọc thuộc lòng thơ chưa từng phạm sai lầm qua.

Đường Yêu Yêu thò đầu qua từ bên kia tường viện, Phương tiểu bàn giơ lên một cái đùi gà lắc lắc với nàng, hỏi: "Yêu Yêu tỷ, ăn đùi gà không?"

Đường Yêu Yêu che miệng, ngã khỏi tường viện.

Phương tiểu bàn đã ăn xong đùi gà, lấy khăn tay ra lau lau miệng, nói: "Ta phải đi về, ngày mai lại tới tìm ngươi chơi."

Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Ngày mai ta phải tham gia Lộc Minh Yến. . ."

Lộc Minh Yến ngày mai sẽ bắt đầu từ ban ngày đến tận tối, theo Đường Ninh, tham gia Hồng Môn Yến kia, còn không bằng nghe Phương tiểu bàn ngồi ở bên cạnh hắn nghĩ linh tinh.

Tối thiểu con có người không ghi hận hắn nói chuyện cùng hắn.

"Lộc Minh Yến?" Hai mắt Phương tiểu bàn tỏa sáng, nhìn hắn hỏi: "Có ăn hươu không, ta còn chưa từng nếm qua thịt hươu đâu. . ."

Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói ra: "Có, toàn hươu nướng, đuôi hươu chưng, nước nấu, dầu chiên, thịt kho tàu. . . , chỉ có món mà ngươi không nghĩ tới, không có món mà bọn hắn không làm được."

"Ta cũng muốn đi. . ." Phương tiểu bàn vô cùng đáng thương nhìn hắn, sau đó lại bổ sung một câu: "Vừa rồ ngươi ăn của ta một cái đùi gà."

Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Đại bá của ngươi cũng muốn đi."

"Vậy ta muốn đại bá mang ta đi!" Trên mặt Phương tiểu bàn lộ ra nụ cười, chạy ra bên ngoài viện, chạy được một nửa,nàng lại quay đầu, dặn dò: "Như thế thì không tính là ngươi mời ta, lần sau còn phải bổ sung. . ."

Đường Yêu Yêu lại từ trên tường bay qua, sắc mặt so với khi nãy đã hồng nhuận hơn một chút, lườm Đường Ninh một cái rồi nói: "Ngươi lại lừa gạt tiểu hài tử."

"Ta không lừa nàng." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Trên Lộc Minh Yến không chỉ có thịt hươu, còn có rất nhiều mỹ thực, nàng sẽ không thất vọng."

Yêu cầu của Lộc Minh Yến cực cao, nghe nói ban đầu có hơn trăm món ăn, vô cùng xa hoa, sau này vì quan phủ địa phương không thể đáp ứng được, hiện tại mặc dù đã thay đổi mấy lần, đơn giản đi rất nhiều, nhưng 50 món vẫn có, Phương tiểu bàn sẽ rất thích chỗ kia.

Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Không nói chuyện này nữa, hôm qua ngươi dạy ta mấy chiêu kia, ta đã học xong, ngươi đến xem, ta có nhớ lầm chỗ nào hay không. . ."

Hắn xoa xoa tay đứng lên, đi tới giữa sân đánh lại mấy chiêu thức mà hôm qua Đường Yêu Yêu dạy hắn kia.

Đường Yêu Yêu nhìn một hồi, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Mặc dù chiêu thức hắn biểu diễn ra không có uy lực gì, nhưng ít nhất về mặt hình thức cùng đã rất tốt, đây đối với một người mới học võ công, đây là chuyện phi thường khó được.

Trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn nhếch miệng nói: "Chỉ là đồ vật có hình thôi, có mấy chỗ sai. . ."

Đường Ninh dừng lại, nói ra: "Vậy ngươi luyện thêm một lần nữa cho ta xem t."

Luyện sai cũng không sao, chỉ cần nàng luyện thêm một lần chính xác ở trước mặt Đường Ninh, ban đêm Đường Ninh nằm trên giường là có thể không ngừng chiếu lại "Đường Yêu Yêu. AVI", nhìn thêm mấy chục lần, nhất định sẽ không sai nữa?

Nhìn đôi chân dài của Đường Yêu Yêu đá lên đá xuống, đánh Đông đá Tây, là một chuyện rất hưởng thụ, hoàn toàn có thể tính là đang xem vũ đạo.

Đương nhiên, hắn cũng không có một chút tâm hèn mọn nào, ghi nhớ lại những hình ảnh này, thuần túy là vì học tập.

"Ngươi học thế này là vô dụng." Đường Yêu Yêu ngồi đối diện với hắn, bởi vì vừa vận động nên mái tóc hơi lộn xộn, nàng đưa tay vuốt lại rồi nói: "Lực lượng và sức chịu đựng của ngươi quá kém, cần nâng cao thể lực trước, mới có thể phát huy ra tác dụng của những chiêu thức này."

Bị Đường yêu tinh nói thể lực hắn có vấn đề ngay trước mặt, là một chuyện rất mất mặt, Đường Ninh quyết định sau khi tham gia Lộc Minh Yến, hắn phải gia tăng cường độ vận động, trước tiên phải tăng tố chất thân thể lên, sau này Đường yêu tinh muốn nhắc lại đến sức chịu đựng của hắn cũng không có cơ hội để nói.

. . .

Mỗi năm giữa đông. . . Thí dĩ, trường lại dĩ, hương ẩm tửu lễ, hội chúc liêu, thiết tân chủ, trần trở nhục, bị quản huyền, sinh dụng thiểu lao, thơ « Lộc Minh ».

Lộc Minh Yến đã có từ Đường triều, vẫn luôn kéo dài đến nay, đại biểu chuyện quân vương coi trọng nhân tài, cũng coi là một phần trong quá trình khoa cử.

Địa điểm tổ chức Lộc Minh Yến ở Linh Châu, là tại một lâm viên trong châu thành, ở đây có núi có nước, nhìn vô cùng xa hoa bao nhiêu.

Giờ Dậu buổi chiều, những cử tử mới đã có thể tiến vào lâm viên ngắm cảnh nói chuyện phiếm, sau giờ Mậu, Lộc Minh Yến mới chính thức bắt đầu.

Yến hội hơn 200 người, chiếm diện tích cực lớn, quy mô khá hùng vĩ, tổ chức một trận yến hội, của cải hao tổn cực lớn, cũng may ba năm mới có một lần, nếu không quan phủ địa phương rất khó chống đỡ nổi.

Đường Ninh đi tới không còn sớm cũng không muộn, sau khi kiểm tra xác nhận thân phận ở cửa ra vào, đi vào trong vườn, bên trong đã có không ít người, tụ tập dưới tàng cây, bên dòng suối, đang nói chuyện vui vẻ.

Ở đây Đường Ninh không có bằng hữu, tùy tiện kéo một người tới đều là địch nhân của hắn, không có chuyện gì để nói cả.

Cũng may cũng không có người nào biết hắn, hắn đi đến một góc tối không người, vừa mới đứng vững, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

"Đường huynh. . ."

Một tiếng gọi Đường huynh này, chất chứa u oán vô tận, Đường Ninh còn chưa quay đầu, cả người đã nổi đầy da gà.

Giọng nói này rất quen tai, chủ nhân của giọng nói này còn nói ngày sau sẽ báo đáp hắn.

Đường Ninh giả bộ như không có nghe được, vội vàng đi về phía trước, một bóng người đã ngăn trước mặt hắn.

"Đường huynh. . ."

Đường Ninh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Từ Thanh Dương u oán đứng đó, quay đầu, lại nhìn thấy Trương Viêm Sinh còn u oán hơn.

Hai đại nam nhân, cùng lộ ra vẻ mặt u oán của nữ tử, ba ngày không thấy, đôi huynh đệ này đã biến thành khuê mật. . .

Hắn chắp tay, kinh hỉ nói: "Từ huynh, Trương huynh, thật trùng hợp, trong này cũng có thể gặp được các ngươi. . ."

"Chẳng trùng hợp chút nào." Từ Thanh Dương lắc đầu, nói: "Chúng ta đều ở chỗ này chờ Đường huynh."

Trải qua mấy ngày dạy dỗ của Đường yêu tinh, Đường Ninh hôm nay đã không phải Đường Ninh ngày xưa, mặc dù không thể một người đánh mười người, nhưng đánh hai tên thư sinh tay trói gà không chặt, thì không vấn đề gì.

Đường Ninh lui lại nửa bước, nắm đấm trong tay áo đã nắm lên: "Các ngươi . . . Chờ ta làm gì?"

Từ Thanh Dương chắp tay, nói ra: "Còn chưa chúc mừng Đường huynh trúng tuyển giải nguyên."

Đường Ninh đã nghĩ kỹ, nếu như hai người bọn họ cùng tiến lên, hắn sẽ trước tiên cho Trương Viêm Sinh một Liêu Âm Thối, sau đó chuyển tay cho Từ Thanh Dương một Hắc Hổ Đào Tâm, không nghĩ tới bọn hắn căn bản không đi theo sáo lộ, hắn giật mình một lát mới khoát tay nói: "Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn."

Từ Thanh Dương đã quen với chuyện hắn khiêm tốn, lắc đầu, nói: " Trước kia ta và Viêm Sinh luôn cảm thấy, Trần quốc ta luôn dùng sách luận lấy sĩ đã đi tới lối rẽ, nhưng cũng không có dũng khí như Đường huynh, trong lần thi châu, vứt bỏ sáo lộ chương pháp, vì thẳng thắn can gián, không tiếc đánh cược tiền đồ của mình. . ."

Đường Ninh không phải có dũng khí, là hắn không có năng lực, nếu hắn có bản sự giống Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh, có thể đem sách luận viết thành văn chương sắc màu rực rỡ, ai nguyện ý bị người mắng thành rắm chó không kêu?

Hắn vỗ vỗ bả vai Từ Thanh Dương, thở dài nói: "Đường mỗ chẳng qua là cảm thấy, người đọc sách chúng ta, nên có xích tử chi tâm, khi còn sống nên kiệt lực báo quốc, cho dù là chết rồi, nằm trong quan tài, cũng phải dùng tiếng nói mục nát hô lên: "Sách luận kế sách, thắng văn chương!" ."

Từ Thanh Dương nhìn hắn, không khỏi tôn kính, cung kính thi lễ với hắn một cái, "Đường huynh cao thượng, Từ mỗ bội phục!"

"Đường huynh một lòng báo quốc, làm ra hi sinh như vậy, Linh Châu học sinh, đều đã hiểu lầm Đường huynh như thế. . ." vẻ mặt Trương Viêm Sinh tràn đầy đều oán giận, lớn tiếng nói: "Ta cảm thấy xấu hổ thay bọn hắn. . ."

Một bóng người nử nụ cười chào đón, nhìn Đường Ninh, hỏi: "A, Thanh Dương huynh, Viêm Sinh huynh, vị huynh đài này là bằng hữu của các ngươi sao, làm sao trước kia chưa bao giờ thấy qua?"

Trương Viêm Sinh mở miệng nói: "Hắn chính là Đường Ninh, Đường giải nguyên."

"Cái gì, hắn chính là Đường Ninh!" Nụ cười trên mặt người kia trong nháy mắt cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play