Lộc Minh Yến mở tiệc để chiêu đãi tân tấn cử tử thi châu, không phải cử tử và giám khảo không mời mà tới, đương nhiên là sẽ bị trách móc.

Nếu như đối phương không phải sứ thần Sở quốc, sợ là ngay cả cửa lớn của lâm viên này cũng không thể tiến đến.

Cũng chính bởi vì bọn hắn là sứ thần Sở quốc, cho dù ngoại nhân tham gia Lộc Minh Yến là không hợp lý, Phương Hồng cũng không có khả năng đuổi bọn hắn đi ra.

Bất cứ chuyện gì, một khi đã dính đến hai nước, thì sẽ không còn đơn giản nữa.

"Đương nhiên sẽ không trách, mời mấy vị sứ thần vào bên trong." Phương Hồng suy nghĩ một chút, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười, phân phó hạ nhân nói: "Đi bố trí tên một bàn."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám học sinh, mấy tên hạ nhân chuyển đến một bộ bàn ghế, vị trí chỉ ở phía dưới bàn của giám khảo cùng quan viên Linh Châu.

Phương Hồng cũng không để tất cả sứ thần Sở quốc ngồi cùng bàn, mà có phái hai tên quan viên Linh Châu đổi chỗ ngồi, tự mình ngồi với đi hai vị sứ thần Sở quốc.

"Nghe nói lần thi châu này, Linh Châu xuất hiện một vị giải nguyên mười năm không gặp, ba trận đều đứng đầu bảng. . ." Vị trung niên sứ thần nhìn Phương Hồng, hỏi: "Linh Châu địa linh nhân kiệt, mới có thể sinh ra nhân tài như thế, không biết vị Đường giải nguyên kia đang ở nơi nào, chúng ta đều muốn nhìn thấy phong thái của Giải nguyên công."

Phương Hồng cười cười, nói ra: "Quý sứ mới tới Linh Châu cũng biết Đường giải nguyên?"

"Thực không dám giấu giếm, khi còn chưa tới Linh Châu, chúng ta đã nghe được sự tích về vị Đường giải nguyên này." Nam tử trung niên chỉ vào một thanh niên tuấn mỹ ngồi đối diện, cười nói: "Tiểu Lý đại nhân vô cùng khâm phục Đường giải nguyên, sớm muốn gặp mặt một lần."

Phương Hồng nhìn thanh niên tuấn mỹ kia, trong lòng thoáng kinh dị, người này còn trẻ tuổi như vậy, đã có thể theo sứ thần đi sứ, thực sự hiếm thấy, không phải người vô cùng có năng lực, thì chính là có bối cảnh bất phàm.

Trong lòng của hắn chợt lóe lên suy nghĩ như vậy, rất nhanh đã gật đầu, nói ra: "Đường giải nguyên đang ở. . ."

Hắn đưa tay chỉ tới một bàn sau lưng, vẻ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, kinh ngạc nói: "Đường giải nguyên đâu?"

. . .

Lâm viên này là nơi chuyên môn dùng để tổ chức Lộc Minh Yến, cứ ba năm một lần thì Lộc Minh Yến được tổ chức, quan phủ địa phương đều sẽ mời đến mười mấy đầu bếp từ trong thành, một ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị món ăn ngay trong lâm viên để mở Lộc Minh Yến.

Lựng thức ăn để cung cấp cho yến hội có hơn 200 người, phòng bếp trong lâm viên tự nhiên rất rộng lớn.

Đường Ninh cùng Phương tiểu bàn còn chưa đi tới phòng bếp, đã ngửi được mùi thơm xông vào mũi.

Phương tiểu bàn nắm chặt tay Đường Ninh, hiển nhiên nàng đã không kịp chờ đợi.

Hai tên sai dịch canh giữ ở cửa ra vào, ngăn cản Đường Ninh cùng Phương tiểu bàn, nói ra: "Phòng bếp trọng địa, người không có phận sự không cho phép vào nhập!"

Phương tiểu bàn dùng ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn Đường Ninh.

Nếu như đây là huyện nha hoặc những địa phương khác, Đường Ninh chỉ cần nói tên nhạc phụ đại nhân ra, tự nhiên có thể không gặp trở ngại.

Nhưng đây là trên Lộc Minh Yến, quan viên khắp Linh Châu tề tụ, tên của nhạc phụ đại nhân có khả năng không có tác dụng.

Hắn chỉ vào Phương tiểu bàn, nói với tên sai dịch kia: "Đại bá của nàng chính là Phương Hồng Phương đại nhân."

Trên mặt nha dịch vẫn nghiêm túc như cũ, Phương Hồng Phương đại nhân thì làm sao vậy, Lại bộ Thị lang cũng phải nói đạo lý, phòng bếp là nơi trọng địa, là nơi có thể để người tùy tiện đi vào sao, nhỡ không may phá hỏng Lộc Minh Yến, tội danh này ai chịu trách nhiệm?

Hắn nhìn hai người, vung tay lên: "Hai vị mời vào!"

Đường Ninh kéo Phương tiểu bàn đi vào, đồng bạn tên nha dịch kia nhìn hắn, hỏi: "Nàng nói đại bá nàng là Phương đại nhân mà ngươi cũng tin, nhỡ bọn hắn lừa gạt thì sao?"

"Ta vừa rồi có nhìn thấy, khi những đại nhân kia tiến vào, bên người Phương đại nhân có dẫn theo một tiểu cô nương. . ." Nha dịch kia nhìn thoáng qua vào trong phòng bếp, nói: "Nhìn thể trạng, là nàng không sai."

Phòng bếp rất lớn, khi Đường Ninh và Phương tiểu bàn đi vào, mười mấy đầu bếp đều đang bận rộn.

Không có người nào chú ý tới hắn, cũng không có người để ý tới bọn hắn, người có thể từ bên ngoài đi vào trong phòng bếp, nếu không phải đầu bếp, thì đều là người mà đầu bếp nơi này không chọc nổi.

Từng món ăn tinh mỹ sớm đã chuẩn bị kỹ càng, bày chỉnh tề trên bàn.

Phương tiểu bàn nhìn mỹ thực ở nơi này đến hoa mắt, sớm đã nuốt nước bọt ừng ực.

Đường Ninh lấy hai đôi đũa, đưa cho Phương tiểu bàn một đôi, nhìn quản sự béo của phòng bếp rồi nói: "Chúng ta tới thử hương vị."

Quản sự béo cũng là người khôn khéo, thịt mỡ trên mặt run rẩy, cười nói: "Hai vị tự nhiên. . ."

Khi Đường Ninh quay đầu, đã thấy Phương tiểu bàn cầm đũa bắt đầu ăn thử, hắn giật giật ống tay áo của nàng, nói ra: "Đừng nhìn chằm chằm một món này, ăn món khác. . ."

Trên Lộc Minh Yến tổng cộng có hơn 30 bàn, chính là mỗi món ăn đều được chuẩn bị hơn 30 đĩa, mỗi một bàn ăn một chút, bọn hắn sẽ không nhìn ra.

Đường Ninh và Phương tiểu bàn ở trong phòng bếp lần lượt thử món ăn, trên Lộc Minh Yến, Đổng thứ sử ra hiệu với các vị giám khảo, sau đó đứng lên, cao giọng nói: "Mở yến!"

Yến hội chính thức bắt đầu, vô số tùy tùng nha dịch lập tức đi về phía phòng bếp.

Phương Hồng nhìn tới một chỗ nào đó ở bàn bên, lông mày hơi nhíu lại.

Ánh mắt Thủy bộ lang trung Trương Hạo cũng nhìn về phía kia, cau mày nói: "Đường giải nguyên chạy đi nơi nào, bản quan còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn đâu!"

Cùng một bàn, Chung Minh Lễ nhìn chỗ ngồi kia một chút, bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm.

Vị trung niên sứ thần của Sở quốc nhìn Phương Hồng một chút, hỏi: "Nghe nói Đường giải nguyên còn chưa tới lễ đội mũ, lần này là lần thứ nhất tham gia thi châu?"

Mặt Phương Hồng không đổi sắc, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảnh giác.

Sứ thần Sở quốc có thể được phái đi sứ, có người nào không phải nhân vật khéo léo, Đường Ninh tuy là giải nguyên thi châu Linh Châu, nhưng cho dù đối phương thật sự thưởng thức tài hoa của hắn, cũng không thể nhiều lần đề cập trong trường hợp này.

Ở trong này, sợ là còn có nguyên nhân gì khác.

"Đường giải nguyên đúng là lần thứ nhất tham gia thi châu." Phương Hồng nhẹ gật đầu, nói ra: "Về phần tuổi của hắn, bản quan thật sự không rõ lắm, chuyện này muốn hỏi Chung đại nhân."

Trung niên sứ thần giật mình, hỏi: "Chung đại nhân?"

"Chung đại nhân chính là nhạc phụ Đường giải nguyên." Phương Hồng cười cười, ánh mắt nhìn về phía Chung Minh Lễ, hỏi: "Nếu như bản quan không nhớ lầm, Đường giải nguyên năm nay mới chỉ có 17 tuổi a?"

Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, nói ra: "Còn có mấy tháng nữa mới tròn mười tám."

Trung niên sứ thần kinh ngạc nhìn Chung Minh Lễ một chút, cảm thán nói: "Tiểu Lý đại nhân năm ngoái trúng liền Tam Nguyên, cũng mới 17 tuổi, vốn tưởng rằng Tiểu Lý đại nhân đã là kỳ tài mấy chục năm không thấy của Sở quốc ta, lại là không nghĩ tới, ở Linh Châu này cũng có nhân kiệt như thế."

Phương Hồng cùng Chung Minh Lễ, và tất cả mọi người trên bàn người đều nhìn về phía người thanh niên tuấn mỹ kia, sắc mặt tất cả mọi người đều thoáng thay đổi.

Trạng nguyên17 tuổi, trong lịch sử Trần quốc, chuyện này gần như là không có.

Nếu như Đường Ninh có thể trúng tuyển trạng nguyên, vậy lúc đó cũng đã 18 tuổi, cũng vẫn không bằng vị Tiểu Lý đại nhân này.

"Đường. . ." Trung niên sứ thần muốn mở miệng lần nữa, thanh niên tuấn mỹ bên cạnh lại lơ đãng nhìn hắn một cái, hắn lại lập tức ngậm miệng lại, đến khi mở miệng, trên mặt đã lộ ra nụ cười, nói: "Hôm nay có thể tham gia Lộc Minh yến ở Linh Châu, thật sự là may mắn. . ."

Lúc này, ở nơi nào đó của bàn bên cạnh, có một bóng người đi lên trước, bưng chén rượu, đi đến bên người Phương Hồng, cung kính thi lễ một cái, nói ra: "Phương đại nhân, học sinh mời ngài một chén."

Đối với giám khảo thi châu, mặc dù học sinh thi châu cũng không tính môn sinh của bọn hắn, nhưng cũng có thể tính là nửa học sinh, nhất là mấy người có thứ tự đứng phía trên, có thể mấy năm sau sẽ trở thành quan đồng liêu với mình, giám khảo đối với những người này, đều nguyện ý thân cận.

Phương Hồng cũng có chút ấn tượng với người này, vị học sinh này tên là Tăng Tử Lâu, thành tích thi châu không tệ, nằm trong mười vị trí đầu Giáp bảng, nghe vậy nhẹ gật đầu, giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.

Nhưng sau đó Tăng Tử Lâu lại không rời đi, ánh mắt nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ kia, mỉm cười nói: "Tiểu Lý đại nhân đã là trạng nguyên Sở quốc, học thức nhất định uyên bác, vài ngày trước tại hạ ngẫu nhiên biết được một vế, trầm tư suy nghĩ cũng không nghĩ ra vế dưới, không biết có thể thỉnh giáo Tiểu Lý đại nhân một chút?"

Sở quốc và Trần quốc mặc dù quan hệ hữu hảo, nhưng giữa quốc gia và quốc gia, nào có hữu nghị chân chính?

Từ trước đến nay người đọc sách nói chuyện đều vô cùng uyển chuyển, chư vị quan viên ngồi ở đây cũng đều là người có tâm tư kín đáo, làm sao có thể nghe không hiểu, đây không phải thỉnh giáo, mà là khảo giáo.

Hơn phân nửa là trong lòng Tăng Tử Lâu không phục vị trạng nguyên tuổi trẻ này của Sở quốc, trong lòng sinh ra cảm giác không phục.

"Hồ nháo!" Đổng Tồn Nghĩa trừng mắt liếc hắn một cái, lớn tiếng nói: "Còn không mau mau xuống dưới!"

"Ai, Đổng thứ sử làm gì vậy?" Trung niên sứ thần run lên một cái, sau đó trên mặt liền lộ ra dáng tươi cười, khoát tay nói: "Giữa những người tuổi trẻ, trao đổi lẫn nhau đúng là chuyện bình thường, Đổng đại nhân cần gì phải nghiêm túc đâu?"

Nói đã đến nước này, Đổng thứ sử có kiên trì nữa ngược lại sẽ đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, trừng mắt liếc Tăng Tử Lâu nhưng cũng không nói thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play