Đường Ninh không hề có ý gì khác, hắn chỉ nói sự thật.
Nếu bàn về nữ giả nam trang, Đường Yêu Yêu thực sự là chiếm ưu thế tự nhiên hơn so với Tô Như Chung Ý thậm chí là Tình Nhi, nàng chỉ cần thay một bộ quần áo là được rồi, phần vải vóc dư thừa khác, một khối cũng không cần.
Quần chúng ăn dưa nên có giác ngộ và cùng tố chất của quần chúng ăn dưa, tố chất tâm lý của hắn và Đường Yêu Yêu còn phải đề cao, sau này không nên nhìn náo nhiệt, cũng không cần nhìn loạn.
Chung phủ, Trần Ngọc Hiền nhìn đồ ăn đầy bàn, lại nhìn hai chỗ trống một chút, bà hỏi Chung Ý: "Ninh nhi thế nào?"
"Hắn nói hiện tại không đói bụng." Chung Ý lắc đầu, nói: "Để lát nữa con mang chút đồ ăn tới phòng cho chàng."
Trần Ngọc Hiền nhẹ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Hôm nay làm sao vậy, cha con vừa xử lý xong một vụ án, lại gặp phải việc gấp nào đó, không nói được mấy câu đã đi ra ngoài, Ninh nhi cũng không tới ăn cơm. . ."
Nàng nhìn Đường Yêu Yêu từ ngoài cửa đi tới, cười nói: "Yêu Yêu tới thật đúng lúc, ngồi xuống cùng ăn cơm đi, có thịt luộc mà ngươi thích nhất này. . ."
Đường Yêu Yêu vừa mới bước tới cửa nghe vậy đã lập tức che miệng, quay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trần Ngọc Hiền nhìn theo bóng lưng biến mất của nàng, lẩm bẩm nói: "Đứa nào cũng thế, đây đều là thế nào. . ."
Trong Linh Châu thành, trong dịch quán nào đó.
"Phương đại nhân, Tống đại nhân." Chung Minh Lễ vội vàng chạy tới hành lễ với Phương Hồng cùng Tống Thiên, Triệu Tri Tiết đã từ bên ngoài bước vào.
Sau một phen chào hỏi, Triệu Tri Tiết nhìn về phía Phương Hồng, hỏi: "Hai vị đại nhân, sứ thần Sở quốc thật sự đến Linh Châu?"
Phương Hồng nhẹ gật đầu, nói: "Chúng ta cũng chỉ vừa mới thu được tin tức của Đổng thứ sử."
Không bao lâu sau, trong Linh Châu thành, quan viên địa phương từ thất phẩm trở lên, đều tề tụ tới dịch quán.
Hơn mười cỗ xe ngựa từ phía xa chậm rãi đi tới, dừng ở cửa dịch quán, sau đó lần lượt có bóng người xuống xe ngựa.
Đổng thứ sử làm quan viên đứng đầu Linh Châu, đi tới cửa dịch trạm, vẻ mặt tươi cười nói: "Bản quan là Đổng Tồn Nghĩa- Linh Châu thứ sử, sứ thần quý quốc đường xa tới đây, không tiếp đón từ xa, mong sứ thần đừng nên trách tội. . ."
Một vị nam tử trung niên đứng đầu cười cười, nói: "Thứ sử đại nhân khách khí."
Đổng thứ sử nhìn ra phía sau, giới thiệu nói: "Vị này là Tống đại nhân - Kinh Đông Lộ đề hình, vị này là Phương đại nhân- Lại bộ Thị lang. . ."
Đổng thứ sử giới thiệu lần lượt các quan viên, khi giới thiệu đến Chung Minh Lễ, do dự một chút, sau đó trên mặt lại lộ ra một nụ cười, nói: "Vị này là Chung đại nhân - Vĩnh Yên huyện lệnh. . ."
"Vĩnh Yên huyện?" Nam tử trung niên dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: "Khi nãy chúng ta vào thành, có nghe được ở Vĩnh Yên huyện hình như có xảy ra một vụ án mạng, không biết có thể phá không. . ."
Sắc mặt đám quan viên ở đây hơi đổi, sứ thần Sở quốc vừa tới dịch quán, không đề cập tới chuyện khác, hết lần này tới lần khác lại nói tới vụ án mạng này, hiển nhiên là muốn làm xấu mặt quan viên Linh Châu bọn hắn.
Vừa mới xảy ra án mạng, có thể phá án nhanh như vậy sao?
Đổng thứ sử nghe vậy rất giật mình, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Chung Minh Lễ, hỏi: "Chung đại nhân, có việc này sao?"
"Thật đúng là có việc này." Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, lại nói: "Nhưng vụ án này đã bắt được thủ phạm, cũng không phiền sứ thần quý quốc phí tâm."
Sắc mặt nam tử trung niên biến đổi, phải liếc mắt nhìn Chung Minh Lễ thêm mấy lần, cười nói: "Chung đại nhân thật đúng là xử án thần tốc. . ."
Chuyện này có liên quan đến chính là mặt mũi Linh Châu, mặt mũi Trần quốc, Đổng thứ sử tất nhiên cũng biết nặng nhẹ, cười nói : "Đúng thế, Chung đại nhân xử án như thần, trong Linh Châu thành, không ai không biết, không người không hay. . ."
Chung Minh Lễ nhìn về phía hắn, khiêm tốn nói: "Đổng thứ sử quá khen."
Một phen giao phong vô hình với sứ thần Sở quốc này, cứ thế được nhẹ nhàng hóa giải, Phương Hồng đi lên phía trước, nói: "Sứ thần từ xađi đến, mời vào dịch quán nghỉ ngơi sau đó lại nói chuyện cũng không muộn."
Một đoàn người sứ thần sở quốc đi vào dịch quán, trên mặt một vị quan viên Linh Châu tràn đầy tươi cười, chắp tay với Chung Minh Lễ, nhỏ giọng nói: "Chung đại nhân, nhờ có ngươi!"
Đám người thi nhau chắp tay ra hiệu với Chung Minh Lễ, sau đó mới đi vào dịch quán.
Chung Minh Lễ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một tia nhẹ nhõm, Triệu Tri Tiết bên cạnh nhìn hắn một chút, khinh thường nói: "Không phải chỉ có một con rể tốt sao, đắc ý cái gì, cũng không phải công lao của ngươi. . ."
Chung Minh Lễ nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ta có, ngươi có sao?"
. . .
Hơn nửa ngày sau mà vẫn không có khẩu vị, đến tận chiều Đường Ninh mới chậm rãi tới, thân là nam nhân, tố chất tâm lý vẫn phải có, không thể yếu giống Đường yêu tinh.
Lúc ăn cơm tối, nhạc phụ đại nhân vẫn chưa về, việc này tự nhiên khiến nhạc mẫu bất mãn một phen.
Nghe bộ khoái trong nha môn tới bào, sứ thần Sở quốc đi qua Linh Châu, quan viên thất phẩm trở lên bên trong Linh Châu thành đều đi dịch quán.
Đường Ninh không hiểu nhiều lắm về thế cục quốc tế, đối với Sở quốc cũng biết rất ít.
Hắn chỉ biết quốc gia này nằm phía tây Trần quốc, giáp biên giới Trần quốc, quan hệ hai nước hữu hảo, tương thân tương ái tương hỗ là nước bạn, đã kéo dài hơn mười năm.
Đương nhiên, hữu hảo chỉ là giữa hai nước không có chiến sự, mười mấy năm trước, quốc lực Sở quốc thua xa tại Trần quốc, mỗi năm đều triều cống đến Trần quốc, để cầu quốc gia an ổn, xác lập hai quan hệ đại ca cùng tiểu đệ giữa hai nước.
Sở quốc hiện tại, quốc lực đã không giống như xưa nữa, mặc dù hàng năm vẫn sẽ triều cống đến Trần quốc, nhưng cống phẩm lại giảm bớt theo từng năm, dần dần có xu thế ngang bằng.
Đương nhiên, đây chỉ là xu thế, chí ít ở ngoài sáng, Trần quốc vẫn là đại ca, lần này Sở quốc đi sứ thần đến đây, chính là đưa lên cống phẩm.
Đường Ninh cũng không có cái nhìn đặc biệt gì với tình thế quốc tế, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy làm quan thật sự không dễ dàng, mỗi ngày đi sớm về tối, bận trước bận sau, ngay cả ăn bữa cơm cùng người nhà cũng khó khăn, bổng lộc cũng không phải rất cao, cần gì phải thế chứ?
Đây vẫn chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, những quan viên trong nha môn ở kinh thành kia, phải quản lý các sự vụ lớn nhỏ của một quốc gia, không phải lại càng bận rộn hơn?
Nghe nói năm giờ bắt đầu tảo triều, ba giờ triều thần đã phải rời giường, sớm như vậy hắn thật sự không dậy nổi.
Đường Ninh trong phòng đọc sách, Chung Minh Lễ đi tới cửa, gõ cửa một cái, dạo chơi đi tới.
Hắn nhìn Đường Ninh nói: "Tuy nói đọc sách không thể lười biếng, nhưng thi châu đã xong, nghỉ ngơi mấy ngày cũng được, không cần khổ cực như vậy."
Đường Ninh đứng lên, nói ra: "Dù sao cũng rảnh rỗi, xem sách coi như là tiêu khiển."
Chung Minh Lễ dừng lại một lát, hỏi: "Hôm nay ngươi gặp qua Phương đại nhân cùng Tống đại nhân?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Trùng hợp gặp được."
Hôm nay trong dịch quán, Kinh Đông Lộ đề hình ngay trước mặt sứ thần Sở quốc cùng quan viên Linh Châu, đã tán dương hắn một trận, nói thẳng hắn dạy dỗ được một con rể thông minh nhạy bén, rất nhiều đồng liêu đều chắp tay tán thưởng. . . , Chung Minh Lễ hắn sống hơn nửa đời người, cho tới bây giờ cũng chưa từng mở mày nở mặt như thế.
Trên đường trở về, trong lòng hắn thầm nghĩ, về sau có nên đối xử tốt hơn một chút với hiền tế này hay không?
Hắn lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo, đưa cho Đường Ninh, nói: "Ta nghe Ý nhi nói, Tiểu Như cô nương muốn mua một gian cửa hàng ở trong thành, số tiền này ngươi cầm, hẳn là cần dùng đến."
Đường Ninh vô cùng kinh hãi, hắn biết rất rõ tiền tiêu vặt của nhạc phụ đại nhân bị quản rất chặt, mấy tấm ngân phiếu này cộng lại, ít nhất cũng có mấy trăm lượng, chẳng lẽ là tiền riêng của ông?
Nếu để cho nhạc mẫu đại nhân biết ông giấu nhiều tiền riêng như vậy, nhất định sẽ không đơn giản chỉ cần đấm lưng nắn vai như vậy. . .
Đường Ninh vội vàng nói: "Không cần, không cần, tiền chuyển nhượng cửa hiệu, ta có. . ."
Chung Minh Lễ đặt mấy tấm ngân phiếu kia vào trong tay hắn, nói ra: "Cầm đi."
"Ninh nhi, cửa hàng vải vừa đưa quần áo mới tới, ngươi thử một chút xem có vừa người hay không. . ." Trần Ngọc Hiền cầm một bộ y phục từ ngoài cửa đi tới, nhìn Đường Ninh và Chung Minh Lễ, lại nhìn ngân phiếu trong tay bọn họ, hồ nghi nói: "Các ngươi đang làm gì?"
Chung Minh Lễ nhìn bà một chút, nhét ngân phiếu vào trong tay Đường Ninh, bất mãn nói: "Ngươi cho ta nhiều ngân phiếu như vậy làm cái gì, ta cũng không dùng đến. . ."
Hắn quay người nhìn Trần Ngọc Hiền, lắc đầu, thở dài nói: "Đứa nhỏ này, thật là không tưởng nổi. . ."
Nói xong ông lập tức chắp tay say lưng, quay người đi ra ngoài.
Đường Ninh kinh ngạc nhìn ngân phiếu trong tay, Trần Ngọc Hiền đi tới, nhíu mày nói ra: "Sau này ngươi còn nhiều chỗ phải dùng bạc, tranh thủ thời gian thu lại, cho nhạc phụ ngươi làm gì. . ."