Sau khi nhận được bài thi, Đường Ninh xem đề bài một chút.
Quả nhiên là một thơ, một từ.
"Lô bị thân tòng đoán luyện lai, thập phân xác ngạnh diệc tâm hôi.", đây là đề thơ, chỉ có một câu đơn giản như vậy.
Khoa cử diễn ra nhiều năm như vậy, cách ra đề không sai biệt lắm đã bị người tổng kết được.
Đương nhiên, đó là đối với phần lớn thí sinh, Đường Ninh may mắn hơn, may mắn là ban đêm hắn và Chung Ý thường kề đầu gối nói chuyện, nếu không lần này dù hắn mở ra máy gian lận, cuộc thi hôm nay cũng bị rơi vào trong hố.
Đầu tiên, từ hai câu đề này có thể thấy được, lần thi này là làm thơ về vật, chủ đề chính là vôi.
Thứ hai, đây là một bài thất ngôn tuyệt cú.
Thất ngôn tuyệt cú có bốn câu, mỗi câu bảy từ, về việc dùng vần, liên kết các từ trong câu đều có yêu cầu nghiêm khắc, nếu viết thành ngũ ngôn tuyệt cú, ngũ ngôn luật thơ thì khẳng định là không được.
Nếu như thí sinh không biết đây là một bài chỉ có bốn câu thất ngôn tuyệt cú, viết thành tám câu hoặc là hình thức thất ngôn khác, trên cơ bản đều sẽ vô duyên với trận thi tiếp theo, có thể dọn đồ lên đường chuẩn bị về nhà.
Đương nhiên, từ xưa đến nay, thực sự có quá nhiều thi từ, đề thơ không có khả năng tùy tiện ra, kiểu đại cương thi cử cũng đã tồn tại, chỉ cần thí sinh học thuộc mấy quyển thi tập thật dày kia, thì sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này trên trường thi.
Ngâm thơ về vật, ngâm vôi, Đường Ninh không nhớ rõ bao nhiêu.
Nói chính xác hơn, hắn chỉ nhớ rõ một bài.
"Đục tận non xanh lấy đá về. Lửa hồng thiêu đốt có hề chi. Nát thịt xương tan nào có sợ. Chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi."
Bài y « Thạch Hôi Ngâm » này phi thường nổi tiéng, khi Đường Ninh học tiểu học đã học qua, Đường Ninh nhớ rất rõ ràng, bài thơ này là do Vu Khiêm viết, không phải là vị tướng thanh Vu Khiêm kia, là anh hùng Vu Khiêm đã ngăn cơn sóng dữ cứu quốc thời Minh.
Bài « Thạch Hôi Ngâm » này, là khắc hoạ chân thực cả đời hắn.
Thời đại này không có Minh triều, nên cũng không có Vu Khiêm, có thể chép.
Đường Ninh vừa cẩn thận kiểm tra lại đề bàu một lần, xác nhận không có gì sơ hở, mới chép lại bài « Thạch Hôi Ngâm » này.
Làm xong bài này hắn nghỉ ngơi một chút, ăn mấy miếng bánh ngọt sau đó hắn mới nhìn tới một đề còn lại.
Trận thi thứ hai chỉ có hai đề, một thơ, một từ.
Đề từ đơn giản hơn, chỉ có ba chữ, « Bồ Tát Man ».
Bồ Tát Man, vốn là Đường giáo phường khúc, sau này sử dụng thành tên điệu, song điều tiểu lệnh, lấy ngũ thất ngôn tạo thành, 44 chữ, dùng vận hai câu một đổi, phàm tứ dịch vận, bằng trắc đưa chuyển. . .
So với thơ, đề từ lại càng đơn giản hơn, ba chữ là đã thể hiện xong tất cả quy củ, nếu có thí sinh nào không biết về quen từ này, khoa khảo lần này cũng chỉ tới đây thôi.
Đương nhiên, tên điệu rất nhiều, nội dung khảo thí cũng chỉ là chọn ra một cái trong mười mấy nội dung thường, gần như tất cả thí sinh, đều sẽ nhớ kỹ những quy tắc tên điệu kia.
Nói đến « Bồ Tát Man », trong đầu Đường Ninh lập tức nghĩ tới "Núi con trùng điệp, ánh vàng tắt" của Ôn Đình Quân, đây cũng là một bài từ hắn rất ưa thích.
" Núi con trùng điệp, ánh vàng tắt. Tóc mây, má trắng hương thơm phức. Lười dậy vẽ mày ngài. Điểm trang tẩy rửa chầy.
Bông hoa đầy khắp kinh. Hoa gặp mặt cùng ánh. Áo lụa mới thêu thùa. Giá cô vàng lượn đùa."
Đây là tác phẩm đỉnh cao của Ôn Đình Quân, ngôn ngữ chặt chẽ, ngôn ngữ và âm luật đẹp đến mức gần như không thể bắt bẻ.
Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất là, Ôn Đình Quân là thi nhân Vãn Đường, ở thế giới này, tồn tại của Đường triều thiếu 150 năm, đúng lúc còn thiếu cả Ôn Đình Quân. . .
Suốt cả ngày, viết ra một bài thơ một câu từ, nhìn chỉ có mười mấy chữ, nhưng cũng không dễ dàng.
Đối với những khác thí sinh không dễ dàng.
Làm thơ điền từ không phải bổ khuyết, muốn làm được cần có linh cảm, cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng, một bài thơ phải cân nhắc mấy tháng cũng là chuyện thường xảy ra, bao năm qua gần như không có thi từ truyền từ thi khoa cử ra cả.
Đường Ninh không cần đến một giờ đã làm xong hai đề, khoa cử không cho phép nộp bài thi sớm, cần đợt đến buổi chiều khi tiếng chiêng vang mới có thể nộp bài ra về.
Hắn chờ đến vết mực trên bài thi khô lại, rồi cất kỹ, sau đó chỉ đành dựa vào trên tường nghỉ ngơi.
Còn thừa không ít thời gian, đủ để hắn nhìn vài tập phim truyền hình, mấy ngày trước xem « Đại Tống Đề Hình Quan » còn vài tập nữa, lần này thừa dịp xem hết. . .
Dù sao lần này Tiểu Như làm rất nhiều bánh ngọt, số lượng đủ để hắn ăn no. . .
. . .
Sau khi tiếng chiêng vang lên, Đường Ninh lập tức nộp bài thi rồi đi ra.
Hắn lo lắng nộp bài chậm sẽ gặp nhiều người, bị người nhận ra vây xem.
Sau khi tiếng chiêng vang lên, còn có một canh giờ mới hoàn toàn dọn trường thi, phần lớn thí sinh vẫn đang tranh thủ cân nhắc, giờ phút này người đi ra trường thi chỉ lác đác không có mấy.
Hai người đi qua bên cạnh Đường Ninh, một người lên tiếng với vẻ hâm mộ hỏi: "Trần huynh, ngươi am hiểu nhất ngâm thơ vịnh vật, bài thơ vịnh vôi kia, ngươi hẳn là viết không tệ ?"
Sắc mặt một người khác vô cùng nghi hoặc: "Vịnh vôi gì cơ?"
. . .
Không bao lâu sau, Đường Ninh đã nghe được sau lưng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, lúc hắn quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người đã lăn đùng ra đất, từ xa có sai dịch nhanh chóng chạy tới. . .
Hắn lắc đầu, nếu là ở hậu thế, đây đại khái chính là viết văn lạc đề, hậu quả còn nghiêm trọng một chút, bởi vì trận này, chỉ thi viết văn, tương đương với toàn bộ bài sai. . .
Chung Minh Lễ đứng ở cửa trường thi, thấy hắn đi tới, hỏi: "Thi thế nào?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Vẫn được. . ."
Cho dù kết quả trận thi từ này có rất lớn quan hệ tới sự yêu thích của giám khảo, nhưng một tác phẩm thiên cổ có thể lưu truyền ở thế giới khác, cũng không thể không thông qua một trận thi châu được.
Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, quay người rời đi, Đường Ninh ra khỏi trường thi, đám Tiểu Như đã sớm chờ hắn ở bên ngoài.
Chung Ý không còn cẩn thận như thi trận đầu nữa, nàng tiến lên hỏi: "Lần này thi cái gì?"
"Một bài thơ vịnh vôi, một bài Bồ Tát Man." Trên đường trở về, Đường Ninh đọc lại một thơ một từ kia cho các nàng nghe.
Đường Yêu Yêu nhìn Đường Ninh, ánh mắt cổ quái: "Tóc mây, má trắng hương thơm phức. Lười dậy vẽ mày ngài. Điểm trang tẩy rửa chầy. Bông hoa đầy khắp kinh. Hoa gặp mặt cùng ánh. Áo lụa mới thêu thù. . . , sao ngươi luôn yêu thích viết thơ của nữ tử thế?"
Bài này ỹ nghĩa vô cùng trực tiếp, ngay cả Đường Yêu Yêu là kẻ mù chữ mà cũng có thể nghe hiểu.
Hắn lườm nàng một cái rồi hỏi ngược lại: "Ai nói nam nhân không thể viết loại thơ này, biết uyển ước phái hay không?"
"Không biết." Đường Yêu Yêu thành thật trả lời.
Không có học thức không đáng sợ, không có học thức còn lời lẽ thẳng thắn như thế mới đáng sợ.
Đường Ninh thở dài, nhìn nàng rồi lại hỏi: " Nát thịt xương tan nào có sợ. Chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi. . . , đây cũng là thơ của nữ tử sao?"
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, có vẻ không chắc chắn nói: "Ngươi mới vừa nói. . . Trong sạch?"
Đường Ninh thở dài, cái gì gọi là qua sông đoạn cầu, cái gì gọi là lấy oán trả ơn, cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa, Đường yêu tinh chính là ví dụ sống sờ sờ.
Chung Ý nhìn hai người một chút, bất đắc dĩ nói: "Mau mau trở về, còn phải chuẩn bị một trận thi cuối cùng. . ."
. . .
Trường thi Linh Châu, đêm đã khuya, trong đại đường nào đó của trường thi, lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Hơn mười vị giám khảo, vẫn đang tiếp tục chấm bài thi của thi sinh trong đêm.
So sánh với việc chấm bài thi trận trước, lần này vẻ mặt bọn họ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lần này không có số lượng đề khổng lồ như vậy, số lượng bài thi cũng ít đi rất nhiều, có thể vừa uống trà, vừa thưởng thức thơ mà học sinh làm.
Một vị giám khảo nhấp một ngụm trà, đặt một phần bài thi để ở một bên, cười nói: "Đề thi đơn giản như vậy, thế mà còn có người lạc đề, thật sự đáng tiếc, bài thơ kia của hắn, viết cũng không tệ lắm. . ."
Bên cạnh có một bị giám khảo cười một tiếng, nói ra: "Vừa rồi ta cũng có một bài, thơ viết còn được, có thể xếp vào loại trung thượng, nhưng từ lại sai vần chân, cũng là đáng tiếc. . ."
Lương Đống đã nhìn mấy phần bài thi, ngược lại cũng không phát hiện ra sai lầm rõ ràng gì, nhưng cũng không có tác phẩm khiến hắn kinh diễm.
Đến tận khi hắn cầm lấy một phần bài thi, mắt hắn mới sáng lên.
" Nát thịt xương tan nào có sợ. Chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi. . ." Hắn nhịn không được đứng lên, cảm thán nói: "Thơ hay, người đọc sách, tự nhiên không sợ hãi, nên có chính khí nghiêm nghị như thế!"
"Người này nếu như ở trong triều đình, nhất định là một vị trực thần thà bị gãy chứ không chịu cong, nam nhi tốt nên có chí khí như vậy!"
"Bản quan ngược lại muốn xem xem, ngươi còn có thể viết ra từ tác khí thế lớn như vậy hay không!" Hắn tán thưởng một câu, gần như không kịp chờ đợi lật ra một tờ tiếp theo, lên tiếng thì thầm: "Núi con trùng điệp, ánh vàng tắt. Tóc mây, má trắng hương thơm phức. Lười dậy vẽ mày ngài. Điểm trang tẩy rửa chầy.
Bông hoa đầy khắp kinh. Hoa gặp mặt cùng ánh. Áo lụa mới thêu thùa. Giá cô vàng lượn đùa?"
Khi đọc đến một câu cuối cùng, giọng của hắn đã bắt đầu lên cao, vẻ mặt vốn sục sôi ý chí lại biến thành có chút mờ mịt.
Hắn lại lật lên một tờ trước, vẻ mờ mịt càng sâu.
Dù cho thịt nát xương tan cũng không sợ chút nào, cam nguyện đem một thân trong sạch lưu tại trong nhân thế. . .
Trang trước vẫn còn không sợ hãi như thế, khí khái nam nhi quang minh lẫm liệt, tại sao vừa lật qua một trang, lại bắt đầu mặc váy ngắn lăng la thêu kim chá cô, lười biếng nằm ở trên giường, vẽ mi vẽ mày ngài, cả nguyên một y phục, rửa mặt trang điểm đi lên đâu. . .
Vẻ mặt Lương Đống mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy. . ."