Cho dù thật sự là cầm thú cũng không thể để người khác biết, huống chi hắn không phải.

"Lúc ấy ngồi trong hào xá, cầm tới bài thi thời điểm, cảm thấy hình như những câu hỏi đó trước kia đều đã nhìn qua, sau đó lại nhớ tới rất nhiều thứ. . ."

Đường Ninh bị mấy người vây quanh, giống như tội phạm đang bị thẩm vấn vậy.

Chung Minh Lễ nhìn hắn hỏi: "Kiến thức trước đó, cũng đều nhớ tới?"

Đường Ninh lắc đầu, nói: "Cũng không hoàn nhớ hết, ngược lại là nhớ tới thư tịch đã xem thêm qua, nhưng phái từ hành văn như thế nào, vẫn không nhớ lại quá nhiều. . ."

Chung Minh Lễ nghĩ rồi an ủi: "Việc này cũng không cần lo lắng quá mức, về sách luận, nhiều năm qua đã có chương pháp, dựa theo những năm trước là được, ngày mai cứ an tâm thi xong thi phú, còn có hai ngày thời gian chuẩn bị kiểm tra sách luận. . ."

Trận thi châu đầu tiên từ năm ngàn người đào thải chỉ còn 1500 người, cũng là một trận đào thải số người nhiều nhất.

Đây là khảo sát tích lũy và nội tình của thí sinh, không thể có nửa phần làm giả, chính là để sàng chọn ra những hạng người chỉ biết là đầu cơ trục lợi, cơ sở không vững chắc kia.

Sách luận và thi phú, trong những người tham gia thi cử này, lại sàng chọn ra một bộ phận nhân tài có tài hoa và năng lực trị quốc, trong đó trận thi phú chỉ đào thải khoảng năm trăm người, quan trọng nhất là thi sách luận văn chương, đây vẫn luôn là cửa ải khoa cử lấy sĩ quan trọng nhất, cũng là nhược điểm của Đường Ninh.

Mặc dù cho tới bây giờ, hắn vẫn không muốn tiến vào quan trường, nhưng giờ phút này cũng bị bất đắc dĩ, trên thân gang vác tất cả kỳ vọng của mọi người, không được cũng phải kiên trì lên. . .

Trước lúc này, hắn còn phải vượt qua trận thi phú tiếp theo.

Đường Yêu Yêu trước khi đi, dặn dò: "Phù bình an mà ta đưa ngươi nhớ phải mang theo a, nó sẽ phù hộ ngươi."

Phù bình an mà Đường yêu tinh tặng hắn là một khối tiểu bài làm bằng gỗ, mặt ngoài trơn bóng, sờ lên xúc cảm rất tốt, nhìn cũng có chút lâu đời.

Lần thứ nhất vào sân, bị sai dịch kiểm tra lăn qua lộn lại rất nhiều lần, xác nhận không phải đồ vật gian lận, mới cho phép hắn mang vào.

Trước khi Tô Như đi, cười hỏi: "Tiểu Ninh ca, huynh muốn ăn cái gì, buổi sáng ngày mai muội làm xong đưa tới cho huynh."

Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói ra: "Giống như lần trước là được rồi."

Mỗi một trận thi châu đều bắt đầu vào giờ Thìn, đại khái khoảng 7 h sáng.

Trước bảy giờ, muốn đến kịp trường thi, tiếp nhận kiểm tra, tới bảy giờ khi tiếng chiêng vang, tất cả thí sinh đã ngồi trong trường thi.

Như thế năm giờ Đường Ninh đã phải rời giường, Tiểu Như muốn giúp hắn nấu cơm, cũng phải dậy sớm hơn.

Nhưng Đường Ninh cũng không cự tuyệt, hắn có thể cảm nhận được niềm vui của Tiểu Như phát ra từ nội tâm, nên hắn sẽ không ngăn cản nàng.

Trận thi ngày mai cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng Đường Ninh vẫn muôn chuẩn bị một chút, hắn phải lần này biết thi cái gì, thi như thế nào, nếu không sẽ xảy ra chuyện giống trận thi lần đầu.

Sớm biết những đề kia có thể chọn để làm, hắn đã ít đọc mấy cuốn sách, những quyển sách luật pháp kia vừa dài lại vừa tẻ nhạt, hắn phải cố nén buồn nôn mới xem xong. . .

Hắn gõ gõ cửa phòng Chung Ý, khi Chung Ý mở cửa ra, trong tay nàng còn cầm một quyển thi từ, nhìn thấy hắn thì kinh ngạc nói: "Đã trễ thế như vậy, chàng. . ."

Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói ra: "Ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo nàng. . ."

"Chàng vào phòng trước đã." Chung Ý đóng cửa phòng, rót cho hắn một chén trà rồi mới hỏi: "Chuyện có chuyện gì?"

Đường Ninh suy nghĩ một lát, hỏi: "Trận thi châu thứ hai thi phú, sẽ thi thứ gì, thi như thế nào?"

Chung Ý giật mình, một lát sau mới nhìn hắn, mở miệng hỏi: "Trận thi đầu chàng làm tất cả câu hỏi, không phải là vì chàng không biết cậu hỏi đợt thi đầu không cần viết hết chứ?"

". . ."

"Sao có thể. . ." Đường Ninh khoát tay áo, lúng túng cười một tiếng, nói: "Là vì thời gian thi quá dài, ta nhàn rỗi đến mức nhàm chán, ngoại trừ bài thi cũng không có chuyện gì khác để làm, ai ngờ cứ viết viết một lúc lại viết xong. . ."

Chung Ý vẫn nhìn hắn chằm chằm.

Đường Ninh đối mắt với nàng, một lúc lâu sau mới thở dài, "Được rồi, ta thừa nhận là ta không biết. . ."

Chung Ý dùng ánh mắt phức tạp liếc hắn một cái, không tiếp tục đề tài này, lắc đầu, nói: "Trận thứ hai thi phú, có hai đề, có thể là một thơ một từ, cũng có thể là là một thơ một phú, có thể là một từ một phú. . . , khoa khảo những năm gần đây, phần lớn đều là một thơ một từ. . ."

Văn học thời đại này, chịu ảnh hưởng tương đối lớn từ thơ Đường cùng Tống, tạm thời còn chưa hình thành một thời đại đặc biệt văn học cảu riêng mình.

Bởi vậy, trong cuộc thi khoa cử, cũng chung tình với thi từ.

"Đề thứ nhất không có gì bất ngờ xảy ra sẽ là thơ, ngũ ngôn luật hoặc thất ngôn luật đều có khả năng. . . , nếu như thi từ, sẽ cho tên điệu, theo điệu điền từ là được. . ." Chung Ý lấy một quyển sách từ trên giá sách xuống đưa cho Đường Ninh, nói ra: "Trong này có ghi chép tác phẩm thi từ xuất sắc trong khoa khảo vài năm nay gần đây, chàng xem trước một chút. . ."

Đường Ninh tùy ý mở ra đọc, sau đó đại khái hiểu ra.

Phong cách ra đề trận thứ hai hay thay đổi, nhưng bản chất vẫn là làm thơ điền từ, chỉ cần cách luật làn điệu không sai, khuynh hướng chính trị chính xác , bình thường sẽ không có vấn đề quá lớn.

"Nếu nàng có thể thay ta đi thi trận thứ hai này thì tốt." Đường Ninh lắc đầu, cảm thán nói ra: "Linh Châu đệ nhất tài nữ, làm thơ điền từ, ai có thể hơn được?"

Chung Ý nhìn hắn một chút, rồi mới nói: "Linh Châu đệ nhất tài nữ cũng không sánh bằng chàng đâu, người duy nhất trong mười mấy năm thi châu. . ."

Chung Ý của hiện tại và trước kia thật sự không giống nhau, kiểu mèo khen mèo dài đuôi thế này mà nàng nói ra vẫn không đỏ mặt. . .

Đại khái đã biết rõ về cuộc thi ngày mai, đùa giỡn đệ nhất tài nữ một lúc rồi Đường Ninh trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi hắn rời đi, cửa sổ một gian phòng khác trong sân nhỏ mới chậm rãi đóng lại.

Trong miệng Chung Minh Lễ hừ hừ một điệu hát dân gian không biết tên, tay nâng chung trà, hớp một ngụm nhỏ.

Trần Ngọc Hiền nhìn hắn một chút, lắc đầu nói: "Thi đậu đầu danh là Ninh nhi cũng không phải ông, ông đắc ý cái gì chứ?"

Chung Minh Lễ nhìn thê tử mình một chút, bất mãn nói: "Ta cao hứng là bởi vì nhớ tới thi châu năm đó, nhớ lại chuyện cũ lúc ấy. . ."

Trần Ngọc Hiền nhếch miệng, nói: "Ông có cái gì tốt mà nhớ lại, hai lần trước ông đều thi rớt, có cái gì mà cao hứng?"

". . ."

. . .

Ngày 12 tháng 9, thi châu trận thứ hai.

Chủ khảo và đồng khảo thi châu, phần lớn là quan ở kinh thành tới, hoặc là quan viên ở châu khác, quan viên Linh Châu bản địa không được làm giám khảo, nhưng cũng cần làm giám thị, duy trì kỷ luật trường thi.

Trong trường thi, Chung Minh Lễ đi kiểm tra trường thi một lần xong, đi vào một lầu nhỏ dành cho giám khảo nghỉ ngơi.

"Chung đại nhân. . ."

Trong lầu nhỏ, có không ít quan viên tạm nghỉ ở đây, tất cả đều thi nhau chắp tay chào hắn.

Một vị quan viên nhìn Chung Minh Lễ, kinh ngạc hỏi: "Chung đại nhân, nghe nói thí sinh trả lời tất cả câu hỏi trận đầu, là hiền tế của Chung đại nhân, việc này không biết là thật là giả?"

Chung Minh Lễ vuốt vuốt râu ngắn trên cằm, cười nói: "Đích thật là tiểu tế."

"Lợi hại lợi hại. . ."

"Trần quốc ta, đã hơn mười năm rồi chưa từng xuất hiện nhân tài như vậy. . ."

"Nghĩ không ra, Chung đại nhân lại có hiền tế như thế. . ."

"Chúc mừng Chung đại nhân. . ."

. . .

Lần này thi châu kết thúc, quan viên địa phương Linh Châu muốn tổ chức Lộc Minh yến, mời những giám khảo từ kinh đô tới này, cùng những học sinh đỗ thi châu, đây là truyền thống mấy trăm năm.

Đây chính là một trong số ít những cơ hội của bọn họ có thể lộ mặt trước mặt quan ở kinh thành, từ lần trước được chứng kiến thái độ của Phương đại nhân đối với Chung Minh Lễ, thái độ quan viên địa phương Linh Châu đối với hắn cũng hoàn toàn thay đổi.

Đổng Thứ Sử không có ở đây, bọn họ đương nhiên sẽ không keo kiệt thể hiện thiện ý đối với Chung Minh Lễ.

Một vị quan viên cười hỏi: "Ngày bình thường, nhất định Chung đại nhân thường xuyên dạy bảo hiền tế?"

Chung Minh Lễ khoát tay áo, nói ra: "Đây đều là do tự hắn khắc khổ. . ."

"Ngược lại cũng biết tự mình hiểu lấy." Triệu Tri Tiết ngồi ở bàn bên cạnh, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Năm đó có người nào đó phải thi châu tới tận ba lần, nào có thể giáo dục ra người duy nhất trong mười mấy năm qua thi châu được?"

Chung Minh Lễ liếc hắn, nói ra: "Năm đó cũng có người nào đó phải thi tới hai lần?"

Triệu Tri Tiết đặt chén trà xuống, hai lần dù sao cũng tốt hơn ba lần . . ."

"Lần thứ hai ngươi xếp cuối cùng trên Ất bảng, suýt nữa thi rớt!"

"Như thế cũng vẫn ít hơn ngươi một lần!"

. . .

Đường Ninh ngồi trong phòng, vừa mới cất kỹ đồ vật, đã nghe thấy phía ngoài có tiếng chiêng vang lên, nhắc nhở trận thi thứ hai chính thức bắt đầu.

Không bao lâu sau, đã có kém dịch đi tới, phát bài thi và giấy viết bản thảo. . .

Hắn lật bài thi, ánh mắt nhìn tới. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play