"Lương đại nhân, ngài sao thế?"

"Chẳng lẽ là có tác phẩm xuất sắc?"

"Dù là duyệt được tác phẩm xuất sắc, cũng không cần như vậy chứ. . ."

. . .

Mấy vị giám khảo thấy hắn có vẻ thất hồn lạc phách, thi nhau kinh ngạc hỏi.

Vị Lương đại nhân này hai trận chấm bài thi liên tục biểu hiện ra dáng vẻ không giống bình thường, thật sự là gợi lên lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Có hai người ngồi bên cạnh hắn đi đến bàn hắn, mỗi người cầm lấy một tờ bài thi.

"« Thạch Hôi Ngâm ». . ." Một vị giám khảo dáng vẻ nghiêm chỉnh vuốt vuốt sợi râu, thì thầm: " Đục tận non xanh lấy đá về. Lửa hồng thiêu đốt có hề chi. Nát thịt xương tan nào có sợ. Chỉ mong thanh bạch tiếng còn ghi. . ."

Trong mắt hắn hiện ra vẻ khác lạ, nói ra: "Khí tiết như vậy, nếu người này vào triều làm quan, chính là ngự sử!"

Một vị đồng khảo bên cạnh hắn cười nói: "Mục đại nhân cũng am hiểu vịnh vật, bài thơ này do ngươi đánh giá, không thể tốt hơn. . ."

Vị giám khảo dáng vẻ nghiêm chỉnh kia nhẹ gật đầu, nói ra: "Mượn vật dụ người, ngôn ngữ chất phác tự nhiên. . . , chính là thượng giai!"

Một vị giám khảo mặt trắng không râu khác nhìn một phần bài thi trong tay, lẩm bẩm nói: "... Lười dậy vẽ mày ngài. Điểm trang tẩy rửa chầy... Bông hoa đầy khắp kinh... Giá cô vàng lượn đùa. . . , Bài từ này nối liền một mạch, không chút tạp ngôn, chương pháp tinh tế, cấp độ rất sạch. . . , lại có một nam nhân có thể đem viết thơ khuê oán đến cảnh giới như thế, rất có phong cách của "Hoa Gian phái" Hậu Thục. . ."

Vị giám khảo vẻ mặt nghiêm chỉnh kia đưa bài thi trong tay cho hắn, nói: "Lý đại nhân, ông xem xong chưa, chúng ta đổi nào, ta nhìn xem từ tác của hắn thế nào. . ."

Vị giám khảo họ Lý kia nhẹ gật đầu, hai người trao đổi bài thi.

Mục đại nhân nhận lấy bài thơ kia, sau khi liếc qua, lông mày lập tức nhíu lại, bất mãn nói: "Chính đạo thì không đi, vô duyên vô cớ lại đi lối rẽ, viết nỗi buồn ly biệt khuê oán, nam nữ chi tư cái gì. . ."

Lý đại nhân nghe vậy lại bất mãn, mở miệng nói: "Cái gì mới là chính đạo, cái gì là lối rẽ, Vương thừa tướng lúc còn trẻ, cũng am hiểu "Hoa Gian từ", Mục đại nhân ý nói ông ta đi lạc lối?"

Mục đại nhân cau mày nói: "Ai nói Vương thừa tướng rồi?"

Lý đại nhân rướn cổ lên: "Ông chính là có ý tứ này!"

Thấy hai người lại có dấu hiệu cãi vã, mấy người vội vàng khuyên giải: "Ai, hai vị đại nhân, bình tĩnh, bình tĩnh. . ."

Hai vị chủ khảo đã sớm bị kinh động, đồng thời đứng dậy đi tới, Phương Hồng nhìn hai người, kinh ngạc nói: "Lần này lại có chuyện gì đây?"

Có giám khảo đưa hai tờ bài thi qua, nói ra: "Phần bài thi này, hay là để Phương đại nhân và Vương đại nhân quyết định đi. . ."

Phương Hồng nhận lấy bài thi, đưa một phần cho một người bên cạnh.

Sau khi hai người xem xong, lại trao đổi với nhau.

Phương Hồng suy nghĩ một lát, nói ra: "Hai bài này mặc dù phong cách khác lạ, nhưng nếu đơn độc lấy ra, thì đều là tác phẩm xuất sắc hiếm có. . ."

Vị Vương đại nhân kia nhẹ gật đầu, nói ra: "Từ trước tới nay người hay thay đổi phong cách thi từ mặc dù không hiếm thấy, nhưng người cùng lúc am hiểu, lại là phượng mao lân giác, người này về phương diện thi từ có nội tình cực sâu a. . ."

Phương Hồng lại nhìn bài thi rong tay, kinh ngạc nói: "Bản quan có cảm giác, nét chữ này có chút quen thuộc. . ."

"Phương đại nhân cảm thấy như vậy?" Trên mặt Vương đại nhân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: "Đúng là có chút quen thuộc a. . ."

Phương Hồng suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên hiện ra tên của một người.

Một bài thi đặc biệt ở trận trước, hai vị chủ khảo bọn họ, vì muốn tìm ra sai lầm, đã lật xem vô số lần, nên đương nhiên quen đối với chữ viết của người nào đó.

Trên mặt của hắn lộ ra vẻ chợt hiểu, lẩm bẩm nói: "Hóa ra là hắn!"

Vương đại nhân cũng ý thức được điều gì, kinh ngạc nói: "Tại sao lại là hắn!"

. . .

Hôm qua mượn Chung Ý vài cuốn sách, đến ban đêm khi Đường Ninh đi tới phòng nàng trả sách, nhìn thấy Chung Ý đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn thứ gì đó đến xuất thần, ngay cả tiếng gõ cửa của hắn mà nàng cũng không nghe được.

Hắn ngồi vào bên cạnh Chung Ý, hỏi: "Nàng đang xem gì thế?"

Chung Ý giật nảy mình, sau khi lấy lại tinh thần, mới nhỏ giọng nói: "Đang xem bài thơ hôm nay chàng viết đấy."

Đường Ninh cúi đầu nhìn một chút, nàng đã chép lại bài « Bồ Tát Man » kia lên trên giấy.

Nàng nhìn Đường Ninh, có chút khâm phục nói: "Thơ khuê oán của chàng viết thật tốt. . ."

Làm đệ nhất tài nữ Linh Châu, thế mà viết thơ nữ tử lại không sánh bằng tướng công của mình, lúc này tâm tình Chung Ý có chút phức tạp.

Đường Ninh lập tức nghĩ đến có phải Đường yêu tinh đã bán rẻ hắn hay không, nhưng nhìn vẻ mặt của Chung Ý, hẳn là không có.

Đường yêu tinh mặc dù luôn qua sông đoạn cầu, nhưng còn không đến mức vong ân phụ nghĩa.

"Thi từ vốn không có giới tính." Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Trong lịch sử có không ít tài tử, cũng vì phong cách tinh tế tỉ mỉ mà nổi danh, uyển ước nhất phái, người viết khuê oán từ càng có nhiều vô số kể. . ."

Làm người muốn phát triển toàn diện, văn có thể nâng bút khống la. . . Văn có thể nâng bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn.

Một thi nhân tốt, từ nhân, cũng nên phát triển toàn diện, viết uyển chuyển hàm xúc, ngâm được hào phóng, đến khi hào hứng, còn có thể làm mấy bài hoa gian. . .

Ai nói nam nhân không thể viết thơ khuê oán tốt hơn nữ nhân, đây là kỳ thị trần trụi.

Kỳ thật Đường Ninh có thể hiểu được Chung Ý.

Làm tài nữ, đại tài nữ, tự nhiên là nàng có kiêu ngạo của chính mình, trên lĩnh vực mà mình am hiểu nhất, lại bị một người khác phái đánh bại, đây thực sự là một chuyện khó mà tiếp nhận.

Chuyện này tương tự như hắn luôn canh cánh trong lòng vì đánh nhau không thắng được Đường Yêu Yêu.

Đường Ninh đứng lên, vỗ vỗ vai của nàng, an ủi: "Đừng nản chí, không phải chỉ là thơ khuê oán sao, đợi đến lúc ta thi châu xong, có thời gian ta dạy cho nàng a. . ."

Hắn có cả một bản Hoa Gian Tập đấy, Đường Ninh có tự tin, dưới sự hướng dẫn của hắn, không bao lâu sau, nàng nhất định có thể từ đệ nhất tài nữ Linh Châu biến thành đệ nhất tài nữ Trần quốc.

Lại hướng dẫn thâm mấy năm, mười năm, mấy chục năm, có lẽ chính là thiên cổ đệ nhất tài nữ. . .

Dưỡng thành tài nữ a, nghĩ tới cũng đã thấy kích thích rồi. . .

. . .

Kết quả trận thi thứ hai, vẫn là sau hai ngày thi thì dán thông báo công bố.

Lần này, đám người Chung Ý hiển nhiên không còn khẩn trương như lần trước.

Bành Sâm bị điều đến trường thi, Đường Ninh dứt khoát ở trong nhà chờ lấy, chờ Bành Sâm trở về thông báo.

Trong tiểu viện, Đường Yêu Yêu ngồi bên cạnh Chung Ý, nhìn Đường Ninh đang đốc thúc Phương Tân Nguyệt đọc thơ cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ý, ngươi nói một người người đàn ông, thích viết thơ của nữ tử, có phải nói rõ là trong lòng của hắn kỳ thật luôn hướng tới làm một nữ tử hay không. . ."

Chung Ý lắc đầu, nói: "Thi từ không có giới tính, từ xưa đến nay, cũng có không ít tài tử cực kỳ am hiểu thơ về nữ tử, điều này không chứng minh được cái gì, rất nhiều nữ tử lại có văn phong cũng cực kỳ hào phóng. . ."

Đường Yêu Yêu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy nếu như hắn còn mặc quần áo nữ tử thì sao?"

Chung Ý nhìn hắn, lắc đầu nói: "Ngươi đang nói cái gì thế. . ."

"Được rồi được rồi. . ." Đường Yêu Yêu khoát tay áo, hỏi: "Ngươi nói trận thi này hắn có thể đứng thứ mấy. . ."

Chung Ý lắc đầu, sau đó lại nhìn nàng, hỏi: "Ai mặc nữ tử quần áo?"

. . .

Ngày yết bảng kết quả trận thi châu thứ hai, tường viện bên ngoài trường thi, mặc dù số thí sinh so với trận đầu đã ít đi rất nhiều, nhưng vẫn là biển người.

Đợi tới khi có sai dịch từ trường thi đi ra, dán bảng vàng lên trên tường viện, đám người ở dưới không kịp chờ đợi cùng dũng mãnh lao tới.

So với trận đầu, trận thứ hai chỉ loại khoảng ba phần mười thí sinh, chung quanh tường viện trường thi, có người mặt lộ vẻ đắc ý, rõ ràng nhiều hơn người sầu mi khổ kiểm.

Trường thi dán ra danh sách, trước dán Giáp bảng, lại dán đến Ất bảng, trên Giáp bảng, tên của ba người đầu tiên so với những người còn lại thì lớn hơn hai lần, về phần thứ nhất Giáp bảng, sẽ đơn độc chiếm một hàng.

Nha dịch dán thiếp bảng còn chưa rời đi, đám người theo thói quen lướt qua danh sách, tìm kiếm tên của mình.

Anh mắt một người đảo qua bảng danh sách, giống như phát hiện ra cái gì, ánh mắt lại chuyển qua hàng trước nhất.

Sau một khắc, hắn đã kinh hô lên: "Đường Ninh!"

Cùng lúc đó, phía dưới bảng danh sách, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.

"Tại sao lại là hắn!"

"Hắn lại là đệ nhất Giáp bảng!"

"Tại sao ngay cả thi từ mà hắn cũng lợi hại như vậy?"

"Cầm thú, cầm thú a. . ."

. . .

Một viên đá gợi lên ngàn cơn sóng, chỉ một thoáng, có không ít người đều quên xác nhận chính mình có tên trên bảng vàng không, tất cả đều nhìn qua vị trí thứ nhất trên bảng danh sách dễ thấy kia, mặt lộ ra vẻ chấn kinh, hâm mộ, đố kỵ. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play