Công tử, đôi mắt của huynh thật đẹp, có bầu trời sao, có biển rộng, có gió, có hoa, có tuyết, có trăng, duy chỉ… không có ta.
Bao nhiêu lần vào giữa đêm khuya, ta đều cảm thán, nếu như lúc đó không gặp nhau bên cầu gãy, trời cũng không mưa, mà chàng cũng không phải bung ô cho ta, vậy… có phải sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện hoang đường buồn cười như vậy không?
Chàng sẽ không bao giờ biết, khoảnh khắc đó che ô cho ta, chàng đẹp biết bao, quân tử như ngọc, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Trong khoảnh khắc đó, vào mắt ta, vào tim ta, trong thoại bản thường nói nhất kiến chung tình, ta nghĩ, ta đã gặp được, từ nay về sau, chàng trở thành chấp niệm duy nhất của ta.
Ta thường nhìn chiếc ô mà chàng tặng, nhìn vật nhớ người, có lẽ vì yêu thương mà sinh lòng quý trọng, ta cảm thấy chiếc ô bình thường này trở nên quý giá đáng yêu.
Ta vốn không phải là một nữ tử khuê phòng bình thường, không thích quy củ, nếu không cũng sẽ không cùng nha hoàn trốn ra ngoài — kỹ viện, nghe người ta nói, rượu ở đó rất ngon.
Nhưng không ngờ, khi trở về thì trời mưa, phụ thân mẫu thân của ta còn tưởng ta đang học thêu trong khuê phòng, nếu bị phát hiện trốn ra ngoài, chắc chắn sẽ bị một trận dong dài, nghe đến nhàm tai, cũng chỉ có hai câu:
“Nguyệt Nhi à! Đây là ở nhà, phụ thân mẫu thân có thể chiều chuộng con, nếu sau này xuất giá, nhà chồng sẽ coi thường con, nữ nhi phải học thêu thùa, quản gia, giúp chồng dạy con, đó mới là việc của nữ tử nên làm, còn là nữ nhi suốt ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, như vậy thì còn ra thể thống gì…”
“Vâng vâng vâng, nữ nhi biết rồi, nữ nhi nhớ rồi, phải học tốt nữ công, giúp chồng dạy con, con nói này phụ thân! Có phải nếu nữ nhi như vậy thì thật sự không thể gả đi được hay không? Hay là nữ nhi ở lại nhà cùng người và mẫu thân nhé!” Ta mỗi lần đều làm nũng nói như vậy.
“Tiểu nha đầu này, nói mê sảng gì đấy, nữ nhi nào mà gả đi, ta thấy con thật đáng đánh.” Mẫu thân ở bên cạnh nói.
Nhưng lần này, ta thật sự có chút muốn xuất giá, mà người đó chính là chàng — Thẩm Dịch.
Ta bảo nha hoàn thiếp thân nghe ngóng được tên của chàng, là nhi tử của trọng thần trong triều Thẩm đại nhân — Thẩm Dịch, được cho là văn tài xuất chúng, võ nghệ cao cường, là quân tử hiếm có, thanh tao đến cực điểm.
Ta lặp đi lặp lại tên của chàng, ta nghĩ, ta thật sự thích chàng rồi.
Ta khẩn cầu phụ thân đến nhà chàng đề thân, nhưng bọn họ nghe xong, đã quát ta, nói ta không biết giữ mình, ta liền phản bác: “Có phải phụ mẫu chỉ muốn đưa con đi liên hôn, làm một con rối, con không đồng ý, dựa vào cái gì mà hôn sự của con không thể tự làm chủ được?”
“Nguyệt Nhi, từ xưa đến nay đều là lệnh của phụ mẫu lời của người mai mối, đâu có nữ nhi nhà nào tự tìm bà mối tới cửa, như vậy thì thể diện của phụ thân con sẽ không còn, phụ thân con là người của Nhiếp chính vương, mỗi lời nói mỗi hành động…” Mẫu thân ta nói lời thấm thía nghiêm túc khuyên ta.
“Con không đồng ý, con nhất định phải gả cho Thẩm Dịch, nếu không thì nữ nhi sẽ xuất gia, làm một ni cô, hoặc là nữ nhi sẽ tuyệt thực, chỉ còn lại cái xác, phụ mẫu tự xử lý đi!”
Ta khóc lóc làm ầm lên, ta biết mình đang bướng bỉnh, nhưng phụ thân mẫu phân ơi, nữ nhi chỉ muốn bướng bỉnh một lần này thôi, nữ nhi muốn gả cho người mà mình thích.
Sau này có lẽ thật sự là do lời nói kiên quyết của ta có hiệu quả, phụ thân quả nhiên mang tin tốt về cho ta, nói đã đồng ý, đêm đó, ta hưng phấn đến mức không ngủ được.
Ta nghĩ được gả cho chàng, ta sẽ có một cuộc sống giúp chồng dạy con, nhưng ta không ngờ, điều chờ đợi ta lại là ngày đêm đau lòng.
Thiếp tâm vi quân sinh, tâm duyệt quân hề quân bất tri.