Gả cho chàng đã được ba năm, đêm tân hôn, chàng không vào tân phòng, nha hoàn gã sai vặt trong phủ bề ngoài tôn trọng ta là Đại thiếu phu nhân, nhưng ta biết, sau lưng bọn họ đang chế giễu ta, một người thê tử mới cưới không được trượng phu yêu thương, chẳng phải là trò cười lớn nhất sao?
Mỗi lần gặp chàng, ta đều muốn nói chuyện với chàng, xem ta có phải đã làm gì sai không, ta có thể sửa đổi, nhưng mỗi lần gặp, hoặc là chàng bận rộn, hoặc là không có ở trong phủ, ba năm qua, số lần gặp chàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau này, qua những cuộc đối thoại của mấy nha hoàn, ta mới biết, khi phụ thân ta đề thân, đã dùng quyền thế trong nhà ép buộc, vì vậy…
Ba năm trôi qua, chỉ có thời gian trôi đi, điều không thay đổi chỉ có chàng và ta.
Ta vẫn yêu chàng, dù chàng không thích ta, thậm chí ghét ta, nhưng trái tim ta vẫn vì chàng mà đập loạn.
Ta cũng từng khuyên bản thân mình buông bỏ chàng, để chàng đi, cũng hoặc là ta buông bỏ chính mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy chàng, lại vô thức thay đổi quỹ đạo, không chịu sự kiểm soát của ta, ta lại trở thành bộ dáng mà chàng ghét nhất…
…Cũng là bộ dáng mà ta ghét nhất.
Ta biết, chàng chán ghét mà vứt bỏ ta, không thích ta, nhưng, nghiệt duyên đã gieo, nào dễ dàng mà buông bỏ! Nếu không, thế gian này sao lại có nhiều nam nữ si tình như vậy…
Có một ngày, ta thấy chàng từ xử lý công việc trở về, lại là nửa đêm, thấy chàng hàng ngày sầu lo trăn trở, ngày càng gầy đi, ta liền học theo ma ma chuẩn bị bữa ăn cho chàng bồi bổ thân thể, tất nhiên cũng có một chút tư tâm nho nhỏ, hy vọng chàng có thể cảm động trước thành ý của ta, dù rất xa với…
Ta biết, chàng hận ta, hận ta để phụ mẫu dùng quyền thế trong nhà ép buộc chàng cưới ta, nhưng lúc đó, ta nghĩ… Nghĩ rằng chàng cũng có thích ta.
Có lẽ chàng sẽ không bao giờ biết, khi phụ mẫu nói với ta rằng chàng đồng ý cuộc mối hôn sự này, ta đã vui mừng đến mức nào, ta đứng trước gương thử áo cưới một lần rồi lại một lại, hy vọng chàng sẽ thấy được khi ta xinh đẹp nhất.
Vào đêm trước ngày xuất giá, ta mơ thấy chàng nắm tay ta, nói với ta rằng chàng sẽ đối xử tốt với ta… Chúng ta có những đứa con của riêng mình, rồi nhìn bọn trẻ kết hôn sinh con, cứ như vậy, chúng ta sống hết cuộc đời, dù đơn giản, nhưng ta thích…
Nhưng… tất cả chỉ là ảo tưởng của ta mà thôi, vào đêm kết hôn, trong lòng ta háo hức chờ đợi chàng nâng khăn voan của ta lên, nhưng nhận lại là ánh mắt chán ghét của chàng, lời nói lạnh lùng cay nghiệt.
Chàng nói: vĩnh viễn không thích loại nữ nhân tự dâng đến cửa như ta, nói ta ghê tởm, sau đó không chút lưu tình mà bỏ đi, một khắc kia, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Ta mới biết, là phụ mẫu đã lừa ta, nhưng, ta làm sao có thể nhẫn tâm trách phụ mẫu được? Bọn họ đã cao tuổi, chỉ hy vọng nữ nhi mình được tùy hứng càn quấy, nhưng lại muốn nữ nhi không hiểu chuyện có một chốn về tốt đẹp, sống vui vẻ hạnh phúc mà thôi.
Ta nghĩ, sự oán hận của chàng đối với ta sẽ theo thời gian mà phai nhạt, rồi sẽ yêu ta… Nhưng là, nguyện vọng đó sẽ vĩnh viễn không thành hiện thực.
Một ngày kia, ta mang bát canh mà đã học hơn nửa tháng đến cho chàng, nhưng lại thấy chàng và người được gọi là thanh mai trúc mã đang bàn về việc bỏ ta.
Chàng nói: chưa bao giờ thích ta, thấy ta liền cảm thấy phiền.
Khoảnh khắc đó, tim ta đau như bị dao cắt, ta không quan tâm tất cả mà lao ra ngoài, canh cũng rơi xuống đất, ta nghĩ, trái tim, lần này, có lẽ thật sự đã chết.
Có lẽ, ta đã sai, sai một cách nghiêm trọng, ta nghĩ rằng không yêu sẽ theo thời gian mà thay đổi, sẽ biến thành yêu, nhưng quên mất, yêu là yêu, không yêu là không yêu, sao có thể theo thời gian thay đổi mà phải thay đổi theo?