Không ngoài dự đoán, nàng nghe thấy cuộc trò chuyện của ta, chạy ra ngoài, Tần Yên Nhiên hỏi ta: “Có hối hận không? Giờ hối hận vẫn kịp.”
Ta nhìn vào bát canh rơi bên ngoài cửa, đáp: “Sẽ không.”
Ma ma không biết từ lúc nào đã đến, nói: “Thiếu gia, đây là phu nhân đặc biệt làm cho ngài, không phải lão nô nhiều lời, sao ngài…”
“Ma ma, đi đi, thu dọn một chút.”
Ma ma nhìn ta, thở dài một hơi, có hối hận không? Ta tự hỏi, có lẽ không hối hận! Không ngoài dự đoán, nàng cầm hưu thư đi về phía ta, giống như ba năm trước.
Ta biết, nữ tử cao ngạo như nàng, ở trong phủ đã chịu đựng ủy khuất ba năm, đó là vì còn thích ta, nhưng bây giờ, kiêu ngạo đã bị chà đạp một lần, làm sao còn có thể cúi đầu lần nữa?
Ta ngay lập tức ký xuống tên của mình, nàng không nên bị cuốn vào cuộc chiến này, nàng nên tìm kiếm cuộc sống mà mình thích… Ví như — giang hồ. Nàng rời đi, mà ta, khoảnh khắc đó, tim thật sự ngừng lại.
Vài tháng sau, ta đại hôn, cùng với Tần Yên Nhiên, đây là kế hoạch mà ta và nàng ta đã bàn bạc, để bọn họ lơ là cảnh giác, rồi một lần đánh bại bọn họ, ngày đó, ta cưỡi ngựa, mặc áo cưới, cười rất vui vẻ.
Không ai biết, đây chỉ là ngụy trang mà thôi, cười ư? Kể từ khi nàng rời đi, ta đã không biết cười là gì, ta chỉ muốn bắt bọn họ, rồi sau đó đi tìm nàng, chỉ vậy thôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày đó, thích khách xuất hiện, ám sát hai chúng ta, chỉ cần một bên bị thương, hôn lễ này sẽ không thành, bọn họ sẽ đạt được mục đích, đến lúc đó ai thắng ai thua thì còn chưa biết.
Không biết từ lúc nào, nàng nằm bên cạnh ta, máu me đầy người, hóa ra nàng đã chắn một kiếm cho ta, ta hoảng loạn, ta gọi nàng, mắng nàng, hỏi nàng không phải đã đi rồi sao? Tại sao còn quay lại, tại sao còn chắn kiếm cho ta…
Không, Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, ta không muốn nàng chết, không muốn… Khoảnh khắc đó ta khóc như một đứa trẻ, ta biết lần này nàng thật sự không cần ta nữa, có phải không? Điều quý giá nhất của ta lại cứ như vậy mà mất đi?
Vậy thì tất cả những gì ta đã làm có ý nghĩa gì? Ta ôm nàng rời đi, rời khỏi nơi này, ta chôn nàng ở một nơi non xanh nước biếc, đó là nơi nàng thích.
Ngày đó, Nhiếp chính vương bức vua thoái vị thất bại, phe cánh của Nhiếp chính vương bị tiêu diệt, Hoàng thượng cuối cùng đã lấy lại quyền lực, muốn phong ta làm quốc sư, ta từ chối, điều ta mong muốn chỉ là một thiên hạ thái bình, chỉ có nàng mà thôi.
Thiên hạ thái bình, công danh lợi lộc, ta… còn quan tâm được sao? Chỉ là nàng, sẽ không bao giờ trở lại nữa, vào một ngày kia, ta đến nhà nàng, gặp phụ thân mẫu thân của nàng, bọn họ đã từ quan, không còn hiển hách như ngày trước, giờ chỉ còn là một đôi lão phu thê tuổi cao mà thôi.
Bọn họ rất ngạc nhiên khi thấy ta đến, bọn họ nói: Thật xin lỗi, rất áy náy với ta, lúc trước không nên ép ta cưới nàng, nếu không hiện giờ nữ nhi mình đi đâu cũng không biết, ta đã phong tỏa giữ kín mọi thông tin về nàng, sợ bọn họ chịu không nổi, nên nói nàng sống rất tốt, không cần lo lắng, ta cũng sẽ nhanh chóng đi tìm nàng.
Bọn họ rất ngạc nhiên với câu trả lời của ta, ta liền kể hết mọi chuyện cho bọn họ, chỉ riêng không nói về nàng, bọn họ khóc lóc nói: Nghiệt duyên, hai người yêu nhau như vậy… lại phải trải qua những điều này… Ta cũng tự hỏi:
Lúc trước ta làm như vậy có đúng không? Nếu… sẽ không có nếu nữa, tri kỷ ly biệt, bọn họ đưa cho ta một chiếc ô, nói đây là vật mà nha đầu kia thích nhất, quý giá vô cùng, ta nhìn chiếc ô, mãi vẫn không phục hồi tinh thần lại được,
Hóa ra, vào một khắc đó, nàng và ta đã tâm đầu ý hợp, có phải không? Một đoạn nghiệt duyên sao?
Nhà chúng ta ở một nơi non xanh nước biếc, không có khắc khẩu, không có ồn ào, càng không có lục đục với nhau. Ta tự tay viết cho nàng:
“Thẩm Dịch ái thê chi mộ — Ngũ Nguyệt Nhi”, Nàng không biết, ngày nàng đi, ta đã xé hưu thư, nàng, vĩnh viễn là thê tử của ta, luôn luôn như vậy, chưa từng thay đổi.
Có lẽ đây là hình phạt lớn nhất của ông trời dành cho ta! Để ta kiêu ngạo, không ai bì nổi, thâm tình đến muộn còn tiện hơn cỏ cây.
Trừng phạt — để ta sống một cuộc đời cô đơn, trông nom nàng, trông nom nhà của chúng ta.
Nguyệt Nhi, ta không sợ chết, ta muốn đi tìm nàng, nhưng mạng sống của ta, là do nàng đổi lấy, sợ nàng sẽ không để ý đến ta, giận ta, ta càng sợ không thể tìm thấy nàng. Như vậy cũng tốt, Nguyệt Nhi, trước đây, là nàng bảo vệ ta, lần này để ta bảo vệ nàng, nàng đuổi ta, ta sẽ không rời đi.