"Đến rồi." Trong lúc cả hai chúng tôi đang không dám nhìn nhau thì thang máy đã tới tầng một, cửa mở ra.
Anh ấy "Ừm" một tiếng, rồi vịn vai tôi như thể tôi là cái nạng của anh. Từng bước từng bước di chuyển, thỉnh thoảng bước đi quá nhanh hay sải chân quá dài làm vết thương bị kéo căng.
Anh ta đau đến mức bám chặt lấy vai tôi, rên lên như một con khỉ, khiến tôi vội vàng bịt miệng anh lại. Tôi ngượng ngùng cười với những người qua lại trong sảnh đang nhìn chúng tôi đầy tò mò.
"Để tôi đi thuê cho anh cái xe lăn nhé."
Từ đây ra đến cổng bệnh viện vẫn còn một quãng đường khá dài, anh khổ sở, cảm thấy ngại vì đi nhanh quá, quá xấu hổ rồi! Tôi thực sự không chịu nổi những ánh mắt tò mò của người qua đường nữa rồi.
Tôi đi thuê xe lăn, Trình Vọng ngồi lên, còn tôi thì đẩy anh ấy. Nhìn anh ta không mập mạp gì thế thôi, nhưng thật ra nặng khiếp!
Trong lúc tôi đang cúi đầu dồn sức đẩy xe, bỗng nghe xung Điểuh có những tiếng trầm trồ: "Cao quá! Là đội thể thao đến kiểm tra sức khỏe à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT