Cố Thanh Liệt vốn định nửa tháng sau mới đến nhưng vì một số lý do mà phải đến quân khu phía Nam sớm hơn, mấy ngày nay cọ cơm ở nhà ăn không quân chỗ anh trai.
"Lão Cố." Chử Chiêu bước nhanh ra từ sở chỉ huy không quân thấy một người đứng bên ngoài chờ, đeo kính râm, tay chắp sau lưng đi quanh quẩn, người mặc bộ quân phục mùa hè màu xanh lá cây, ai không biết còn tưởng là lãnh đạo đang đi tuần tra.
Người đàn ông cao lớn đeo kính râm nghe vậy quay đầu lại, hơi gật đầu.
Chử Chiêu nhìn hai cánh tay màu đồng lộ ra ngoài, xác nhận đi xác nhận lại mình không nhận nhầm người, rồi giơ tay kéo kính râm của cậu ấy xuống: "Cậu đang diễn cái gì thế, không quân hai ngày này căng thẳng còn tưởng có người bên trên xuống kiểm tra."
Cố Thanh Liệt cố tỏ vẻ nghiêm túc mà không giữ được, đẩy kính râm lên lại mũi: "Chỉ là tò mò nên đi xem quanh thôi mà."
"Cậu thật tình, đi ăn cơm trước đã, đừng ăn ở khu nhà ăn phi công nữa, cậu ăn cơm từ trợ cấp của anh trai cậu thì được, tiền trợ cấp của tôi sắp hết rồi." Chử Chiêu vỗ vai Cố Thanh Liệt, hai người cùng đi về phía nhà ăn bên kia.
"Nghe nói cậu bị thương mà sao trông khỏe thế này. Thấy cậu đeo kính râm tôi còn tưởng bị thương ở mắt, vừa rồi tôi nhìn không có gì mà." Chử Chiêu có chút thắc mắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT