“Được, vậy thì anh làm đi." Cố Khanh Khanh vỗ vỗ tro bụi trên tay đi, chạy đến nhà bếp lấy một cái chậu rửa mặt tráng men màu đỏ trên giá rửa mặt.

Trong nhà có đến năm sáu cái chậu rửa như vậy, khi mẹ cô cùng thím hai thím ba kết hôn, của hồi môn mang theo chính là khăn rồi chậu rửa mặt, vốn đang nói muốn hồi môn gia cụ thì Trương Thúy Vân đã xua tay ——

"Lão nhị nhà tôi là thợ mộc, cái gì cũng biết làm, các người lưu lại nhà mà dùng đi, đừng có phí tiền."

Sau đó không giải quyết được gì, được cái nhà mẹ đẻ thím hai ở một huyện thành nhỏ ở tỉnh khác, gả con gái đi xa nên cấp con gái cái chỗ dựa, nhà mẹ đẻ thím ấy thường xuyên đưa gỗ đến đây đưa cho Cố Ngân.

Chú hai của cô tay nghề thật khéo, trong nhà ngăn kéo, tủ, rương, bàn, ghế, ghế dài, chậu rửa, kệ và giường. Có rất nhiều gỗ tốt còn ở trong kho, nói là chờ cô đính hôn thì đánh của hồi môn cho cô.

Đến giếng nước đè đè cái trục để hứng nước, bé Gạo vẫy đuôi rồi từ từ chạy tới xem cô đang múc nước, Cố Khanh Khanh bỗng nhiên nghĩ, trở về lâu như vậy mà không thấy được cái thanh niên trí thức kia, trên đường cũng không có đụng tới.

“Chú nhỏ.” Cô vừa ôm chậu rửa mặt vừa gân cổ la lên: “Chị Viên Viên đâu?"

"Ôm bó tre về rồi."

Cố Bảo đang ngồi xổm bên cạnh anh hai của: "Anh hai, giúp em làm hai cái sọt bắt cá nhỏ đi, buổi tối em muốn đi bắt cá."

“Ồ, chú cũng không tiễn người ta về." Cố Khanh Khanh xoa xoa tay, thuận miệng đáp.

Có thể là do Tôn Viên Viên đi đường sau sâu sau nhà cô, có cái đường nhỏ đi trở về, nên cô và Cố Hùng từ đường lớn trở về không gặp được.

“Con bé không lương tâm, chú nhỏ không phải là kiếm vài món công cụ đi bắt cá cho cháu sao?" Cố Bảo trợn mắt, thấy anh hai đã đan thành cái hình hình tròn, hắn chạy nhanh đến kho tìm ra một cái lưới đánh cá cũ rách rung tóe.

Cố Viện Triều cầm kéo lại hỗ trợ cắt những dải tre mỏng dài để chú hai làm.

“Đừng làm nữa đến đây ăn cơm đi." Hàn Liên Tâm bưng đồ ăn ra, “A Bảo, cô gái vừa đến hình như là thanh niên trí thức a, trắng trẻo mập mạp, vừa thấy là được dưỡng thật tốt, trong thành khí hậu dưỡng người tốt thật ha, em nha, sao không lưu người ta ở nhà ăn cơm rồi về."

Bếp của thanh niên trí thức đều là bếp đất, Hàn Liên Tâm sợ bọn họ không dùng, quay đầu lại bị đói, hai cô gái nhỏ không lớn được hơn Khanh Khanh được bao nhiêu.

"Chắc là trong thành chỉ đi học, bọn họ đến mấy người, lớn lên thế nào em không để ý."

Cố Bảo đến đầu cũng không nâng: "Nhà chúng ta tận mấy thanh niên chưa có hôn sự, lưu lại ăn cơm ảnh hưởng không tốt đến người ta."

“Ừ cũng đúng.” Hàn Liên Tâm nghĩ thầm, A Bảo nói đúng thật.

Cố gia toàn bộ đều là thanh niên trai tráng, xác thực không thích hợp người ngoài, đặc biệt là con gái lưu lại ăn cơm, đối với mấy đứa nhỏ thanh danh không tốt.

“Bà nội.” Nhìn thấy Trương Thúy Phân bưng bát đũa đi ra, Cố Khanh Khanh vội vàng đi tới, cười đến không thấy mắt: “Nhà chúng ta không phải có rất nhiều khoai lang đỏ cùng khoai tây sao? Lát cho con nhặt một sọt, con mang đến cho chị Viên Viên nha!"

“Cháu cô bé này, cứ mở miệng là chị Viên Viên, thích con bé đó?"

"Cũng không phải, mảnh đất trồng rau cũng bọn họ còn chưa có trồng, hôm nay còn đang xới đất, con là sợ bọ họ không có đồ ăn."

"Đúng là cháu cẩn thận." Trương Thúy Phân đặt chén bát xuống, xoa nhẹ cái đầu xù xù của cháu gái: "Được rồi, ngày mai cho cháu nhặt một sọt, để anh trai đưa cháu đi, cháu không cần đụng vào."

Bà kỳ thật là cảm thấy bên thanh niên trí thức còn tới mấy nam thanh niên, bởi vì sớm muộn thanh niên trí thức sẽ trở về thành, mà thanh niên trí thức cưới con gái nông thôn cũng thường có."

Cưới nhau được vài năm, khi mà có chỉ tiêu về thành, họ sẽ vỗ mông chạy về, vợ con cũng không thèm quản nữa.

Hơn nữa, những thanh niên trí thức từ thành phố trông đều nhìn trắng nõn, sạch sẽ, văn nhã, xác thực là có sức hút với mấy cô gái nhỏ, bà sợ cháu gái mình bị mê hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play