Hắn khom lưng, bó lại ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Anh làm sao để em té ngã, vừa rồi nói gì với chú nhỏ? Vui vẻ như vậy?"
“Chú nhỏ nói buổi tối dẫn em đi mò ốc." Cố Khanh Khanh đi lên hỗ trợ, cố sức siết chặt bó củi: "Anh, anh cũng đi cùng nha!"
“Được rồi, vừa lúc ngoài đất cũng không còn việc gì làm, anh đi cùng mọi người." Cố Hùng đứng thẳng người, lau mồ hôi trên mặt.
Thôn Đại Truân Tử tre nhiều, cây chỉ chiếm non nữa, hơn nữa hầu hết là bụi gai từng, trừ thế hệ trước, người trẻ tuổi không thích mấy cái bụi gai này.
Cố Viện Triều là chặt tre, còn hắn thì thích nhặt củi, đốt xong rồi thành than củi có thể để dành mùa đông sưởi ấm.
Hai bó củi to trong tay Cố Hùng nhìn nặng chừng đến 200 cân, cắm cái gánh qua hai bên, anh ấy ngồi xổm xuống, sức lực bộc phát, nhấc lên, cái gánh bẻ cong vòng, thật nhanh trả về trạng thái cũ.
Cố Khanh Khanh xem đến há hốc mồm: "Anh trai!"
Anh họ của cô thật tốt, quả nhiên là sức lao động số một của Cố gia, là lao động cường tráng nhất trong thôn.
Cố Hùng sang sảng cười: “Này tính là gì, em Khanh, em đi lên phía trước đi, anh trai đi phía sau nhìn đường cho em."
“Vâng anh.” Cố Khanh Khanh không dám cản trở anh trai mình nữa, cô vội vàng xuống núi, hết lần này đến lần khác quay lại nhắc nhở Cố Hùng: “Chú ý dưới chân nha anh!"
Hai bó củi to đung đưa vậy mà vô cùng vững chắc trên vai Cố Hùng, cái đòn gánh phát ra âm thanh "ho ho". Cố Hùng cười toe toét: “Yên tâm đi, anh ổn mà. Em đi phía trước, đừng có đi sát anh, anh sợ củi cào em."
Cố Khanh Khanh vâng một tiếng, lúc xuống núi, cô đi bên cạnh anh họ, cái miệng nhỏ không ngừng nói lảm nhảm: "Anh ơi, em lâu quá rồi không bắt cá, lần trước em đi cắt lúa xong ra chỗ dòng suối nhỏ rửa chân, thấy quá trời cá nhỏ luôn, bỏ lên cái nắp nồi hong khô rồi cho ớt cay, tía tô vào xào ..."
Nói xong không nhịn được mà liếm mép.
"Đoạn thời gian vừa rồi bận rộn vụ mùa, bây giờ có thời gian, bắt thêm nhiều cá tôm cho em ăn đủ." Cố Hùng thấy khuôn mặt thèm ăn của cô em gái nhỏ, vui vẻ: "Ngày mai anh đi cày ruộng xem có thể bắt được cá chạch không, mèo nhỏ tham ăn của Cố gia chúng ta đã lâu không ăn thịt rồi."
“Anh à, nhất định bắt được nha!" Cố Khanh Khanh nắm chặt tay cổ vũ: "Em muốn ăn cá chạch hầm!"
"Được được được, ngày mai liền hầm."
Ánh chiều tà dần dần buông xuống, chân trời loãng thoáng xuất hiện vầng trăng khuyết. Hai anh em vừa tán gẫu vừa chào hỏi hàng xóm —
"Chú Triệu, chú ăn cơm sao? Nha, thím Triệu làm bánh bột ngô rau hẹ ạ?!"
“Sắp ăn cơm rồi đây, cái mũi cháu sao mà thính thế." Tiền Quế Hoa nghe thấy thanh âm của Cố Khanh Khanh, lấy ra một cái bánh bột ngô: “Còn nóng ăn đi, nhà cháu cũng bắt đầu ăn cơm rồi đó, nhanh trở về."
"Cảm ơn thím Triệu! Thơm quá!" Cố Khanh Khanh cầm lấy, bẻ một nửa đưa tới bên miệng Cố Hùng.
"A Hùng gánh gánh củi này đến chừng 230 cân đi phải không?" Triệu Tam híp mắt cười: "Ba thanh niên bình thường mới được bằng một Cố Hùng cháu."
“Chú Triệu, đừng khen cháu, Tiểu Vũ cũng khỏe mạnh" Cố Hùng nhai bánh, thanh âm không rõ ràng.
Đúng là bánh nướng thím Triệu làm ngon hơn thím cả với mẹ hắn nhiều.
Thím Triệu làm bánh bột ngô rau hẹ vừa thơm vừa giòn, còn bánh do mẹ với thím cả làm thì có chút dính.
"Còn được đi, thành nhóc này so kém xa cháu."
Miệng thì nói như vậy chứ nhắc đến con trai cả Triệu Tam nhịn không được tươi cười đầy mặt.
"Thôi đừng tán gẫu nữa, vào ăn cơm?" Tiền Quế Hoa đi thu dọn chén bát: "Triệu Tam, có nghe không?! Còn không chịu tới ăn cơm?!"
"Đến đây! Không phải đang đến đây rồi sao?" Triệu Tam rung đùi đắc ý, nhấc chân đi vào trong sân.
Về đến nhà, Thời Như Sương thấy hai má con gái phồng lên như sóc con, vừa bất lực, buồn cười: "Lại đi nhà ai tổng tiền thế con gái?"
"Thím triệu cho con bánh bột ngô rau hẹ." Cố Khanh Khanh nuốt xuống, mi mắt cong cong, làm nũng: "Tuy là ăn ngon cơ mà bánh mẹ cùng thím hai làm vẫn là ngon nhất."
Cố Hùng, vừa trút được gánh nặng xuống, nhịn không được đưa mắt nhìn em gái.
Cố Khanh Khanh tưởng Cố Hùng bảo cô đem củi lửa vào phòng bếp, sau đó đã bị Cố Viện Triều tiếp lấy.
"Khanh Khanh, đi rửa tay đi, để anh làm."