Từ nhỏ Sở Đại đã cảm nhận được Sở Uyên đối với mình xa cách cùng lãnh đạm, gặp nhau cũng ít. Sở Uyên lúc ấy chưa làm tư lệnh quân khu, chỉ là một quân trường dẫn quân đi khắp nơi chiến đấu.
Hắn một người, một mình sinh hoạt trong đại viện, mấy chú họ Sở Gia không ở quân khu, hắn là cọ cơm đủ nhà ở quân khu.
Nhiều nhất là nhà Quan Huân và Chử Chiến. Hai người chú này thiệt tình yêu thương hắn, đối với hắn như con trai ruột. Sau đó lớn lên chút không đi cọ cơm nữa, ăn cơm ở nhà ăn quân khu, dùng tiền trợ cấp của Sở Uyên.
Một lần vào dịp Tết Nguyên Đán, khi Sở Uyên trở về, trong phòng trống chỉ có hai người bọn họ. Hắn cảm thấy cha nhìn mình rất kỳ quái, thậm chí ẩn ẩn mang theo sự chán ghét.
Lại quá thêm vài năm sau, Sở Uyên được thăng làm Tư lệnh quân khu, bận rộn hơn, tính tình có phần thu liễm hơn trước, trước mặt người ngoài nhìn rất hòa khí. Sở Đại từng nhìn thấy ông ấy nói chuyện với binh dưới quyền, gương mặt hắn chưa từng gặp qua ôn nhu, hiền từ.
Kỳ thực hắn bị đánh rất nhiều, từ nhỏ đã rất gầy, lên tám chín tuổi trêu mèo trêu chó, còn bị chó cắn, Sở Uyên không chỉ không xót mà còn đánh hắn một trận.
Dần dần trưởng thành, tâm cũng lạnh, không còn khát vọng ông ấy yêu thương, chú ý nữa. Sở Đại 14 tuổi mang Bạch Diên cùng Chử Chiêu tòng quân, hắn cùng Bạch Diên được phân đến quân khu dã chiến, còn Chử Chiêu đi quân đoàn không quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT