Liên tiếp mười mấy ngày sau đó, tất cả đều sóng êm biển lặng.
Nhà cửa đã sửa xong, chăn gối cũng đã thay. Hòa Yến lại đi tìm cho Hòa Vân Sinh một gã sai vặt, bình thường giúp Hòa Vân Sinh lấy đồ chạy vặt, Thanh Mai ở nhà cũng có người để cùng trò chuyện.
Hòa Vân Sinh đã giao học phí cho tiên sinh, mỗi ngày bắt đầu đi học đường, trong nhà chỉ còn lại một mình Hòa Yến. Hòa Tuy không có ở đây, chỉ có Thanh Mai bên cạnh, Hòa Yến có thể quang minh chính đại luyện kiếm trong sân… Khụ khụ, là luyện nhánh cây.
Mặc dù kỹ xảo lẫn thân thủ của nàng đã khắc sâu trong tâm trí nhưng vấn đề là thân thể này thật sự, thật sự rất yếu đuối. Cứ hễ cơ thể có hơi va chạm nhẹ một chút là vết tích bầm tím hiện lên vô cùng rõ ràng. Hơn nữa khí lực cũng không quá lớn, mặc dù trải qua sự luyện tập ngày đêm của Hòa Yến đã tốt hơn rất nhiều nhưng nếu so với trước đây thì vẫn còn kém quá xa.
Nếu muốn ra chiến trường với thân thể này chắc chắn không được. Hòa Yến thở dài trong lòng, đem nhánh cây thả xuống.
“Cô nương, cô nương.” Thanh Mai chạy vào: “Bên ngoài lại có người đưa đồ tới.”
Hòa Yến nhíu mày: “Sao còn tới nữa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT