Lúc tới giáo trường, trong tay không có gì. Lúc trở về, trên tay dắt một con ngựa.
Đột nhiên, Hòa Vân Sinh có cảm giác như tay không bắt sói*. Nghĩ đến đây, hắn thầm tự phỉ nhổ phi phi vài tiếng trong lòng, cái này sao có thể gọi là tay không bắt sói trắng được? Đây do là đô đốc tặng!
*Làm việc gì đó không cần tốn sức lực
Chỉ là Phong Vân tướng quân kia còn ưu nhã tuấn mỹ hơn lời đồn, hắn tự hỏi khi nào hắn mới có thể biến thành người như Tiêu nhị công tử đây?
Hòa Tuy nhìn Hòa Vân Sinh, thiếu niên vẻ mặt mơ màng, không biết tâm trí đã bay tới nơi nào, hiếm khi nhìn thấy hắn thần thái sáng láng như thế. Ông lại nhìn Hòa Yến, tuy rằng che mặt, nhưng lại thấy tâm sự trùng trùng.
Một nhi một nữ này làm sao vậy! Trên đường trở về không ai nói câu nào, mỗi người đều nghĩ về chuyện riêng. Hòa Vân Sinh thì thôi đi, còn có thể nói là tâm trạng hưng phấn vì Tiêu Hoài Cẩn tặng hắn một con ngựa, nhưng tại sao Hòa Yến cũng trầm tư theo? Tiêu Hoài Cẩn kia tuổi trẻ tài cao, lại là người số một số hai Đại Ngụy, nữ nhi nhà mình không phải là vừa ý người ta đấy chứ? Như vậy thì phải làm sao mới tốt đây? Mới đi một Phạm công tử, giờ lại thêm một Tiêu Đô Đốc? Kinh thành có vô số Phạm công tử, nhưng phải biết Đại Ngụy lại chỉ có một mình Tiêu Hoài Cẩn!
Nghĩ đến đây, Hòa Tuy lập tức đau đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT