"Đúng vậy, thật đúng là không kén chọn, anh ta nhìn rất giống con chó đội lốt người đấy.”

Nghe xong những lời bàn luận này, trong mắt Kiều Thanh càng lộ ra vẻ chán ghét, cô ta lạnh lùng nhìn Tô Tầm Vị, ánh mắt như đang ngồi tít trên cao, nói: "Tô Tầm Vị, cô có nghe thấy không? Những người thanh niên tri thức ở đây không chào đón cô, anh Vân Hiên cũng không chào đón cô! Cô mau mang theo đồ của mình cút ra ngoài đi! Nếu không đừng trách tôi không khách khí! 

Ban đầu Tô Tầm Vị không muốn gây rắc rối, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hống hách, vênh mặt hất hàm sai khiến của Kiều Thanh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng. 

Tô Tầm Vị cô đây cũng không phải kẻ yếu đuối, đã bị người ta giẫm lên mặt rồi, cũng không thể chỉ là một quả hồng mềm nín nhịn cơn tức giận. 

Cô bước ba bước thành hai bước đến bên cạnh Kiều Thanh, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta. 

Tô Tầm Vị có vòng eo tròn trịa, cánh tay thô to, đột nhiên chặn trước mặt Kiều Thanh, Kiều Thanh như bị một bóng ma che kín. 

Nhưng mà cô ta lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn rất khinh thường liếc nhìn Tô Tầm Vị, nói: "Làm sao? Cô còn muốn đánh tôi đấy à?”

Tô Tầm Vị nhìn sắc mặt Kiều Thanh, giọng nói cũng càng lạnh lùng hơn, nói: "Làm sao? Cô gấp gáp đuổi tôi đi như này, có phải sợ tôi phát hiện ra chuyện cô và Lục Vân Hiên gian díu mập mờ với nhau à?”

Lời nói của Tô Tầm Vị lớn đến mức ngay lập tức gây náo động trong nhà ăn. 

Ngay cả trong mắt Kiều Thanh cũng hiện lên ý hoảng sợ. 

"Tô Tầm Vị, cô đang nói lung ta lung tung cái gì vậy? Cô nghĩ rằng ai cũng đều lẳng lơ như cô đấy à, tùy tiện cặp kè với đàn ông nào cũng được? Giữa tôi và anh Vân Hiên thì có chuyện gian díu mập mờ gì?”

“Thật không? Cô chắc chắn giữa cô và Lục Vân Hiên không có bất kỳ mối quan hệ nào không? Vậy cô thề đi, cả đời này cô sẽ trong sạch với Lục Vân Hiên, tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu anh ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn với anh ta. Cô có dám không? ”

Ánh mắt Tô Tầm Vị sáng ngời nhìn chằm chằm vào Kiều Thanh, ở đáy mắt hiện lên ý đùa giỡn. 

Kiều Thanh có nằm mơ cũng không ngờ cái con mụ béo ngu ngốc như Tô Tầm Vị, sẽ đánh hơi được mối quan hệ giữa cô ta và Lục Vân Hiên, còn buộc bản thân cô ta phải đưa ra lời thề như vậy. 

Nếu cô ta không thề, chẳng phải giữa cô ta và Lục Vân Hiên đã gian díu mập mờ với nhau sao? 

Nếu thề như vậy, sau này nếu cô và Lục Vân Hiên công bố mối quan hệ. chẳng phải là một cái tát vào mặt bọn họ sao. 

Cái con mụ béo chết bầm này, từ khi nào trở nên khôn ngoan như vậy?

Kiều Tình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thẹn quá thành giận nhìn Tô Tầm Vị, chửi: "Sao tôi phải thề như vậy? Liên quan gì đến cô? Cô nói hươu nói vượn gì ở đây vậy?”

Vẻ lạnh lùng trên mặt Tô Tầm Vi vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt kiên định nhìn Kiều Thanh, giọng nói trở nên lạnh hơn hai độ, nói: “Đấy là do cô không dám, nếu cô và Lục Vân Hiên thật sự trong sạch, vậy sao cô lại không dám thề?”

Kiều Thanh đối diện với ánh mắt đầy kiên quyết và lạnh lùng của Tô Tầm Vị, cô ta không nhịn được hoảng sợ lùi về phía sau một bước. 

Lúc này, những thanh niên tri thức đang ăn cơm trong căng tin đều chuyển ánh mắt tò mò xem kịch vui và hóng hớt từ khuôn mặt Tô Tầm Vị sang khuôn mặt cô ta, Kiều Thanh càng thêm hoảng hốt. 

Đúng lúc này, Lục Vân Hiên cả người ướt đẫm sải bước từ cửa căng tin đi vào. 

Anh ta chặn ở trước mặt Kiều Thanh, tức giận nhìn Tô Tầm Vị, giọng nói lạnh lùng: "Tô Tầm Vị! Cô đừng có đến đây phát điên nữa! Tôi đã hủy bỏ hôn ước với cô, là vì cô đã cắm sừng tôi! Người đàn ông nào có thể chịu đựng được chuyện như này! Cô tưởng có thể khiến tôi thay đổi ý định chỉ bằng cách cứ càn quấy gây chuyện ở đây đấy à? Tôi nói cho cô biết! Không đời nào! Tôi, Lục Vân Hiên, ngay cả khi cả đời này tôi có không cưới vợ, thì cũng sẽ không bao giờ quay ăn lại đồ đã vứt bỏ đâu! 

Lời nói của Lục Vân Hiên không trực tiếp bảo vệ Kiều Thanh, mà thay vào đó anh ta nói như thể Tô Tầm Vị đang làm khó Kiều Thanh, là do cô đang càn quấy gây chuyện, muốn anh ta quay lại. 

"Cút ra ngoài! Cô cút ra khỏi đây cho tôi! Đừng để tôi lại nhìn thấy một con đàn bà dâm đãng lẳng lơ như cô nữa!”

 Lục Vân Hiên đứng trên vị trí đạo đức tối cao, nghiêm túc quát mắng Tô Tầm Vị. 

"Cái cô Tô Tầm Vị này thật là không biết xấu hổ! Không có người phụ nữ nào có thể mặt dày như cô ta.”

“Nếu cô ta có mặt mũi thì đã không chạy đi cặp kè với người thanh niên tri thức mới.”

"Đúng rồi! Nếu tôi bị mắng như vậy ở trước mặt mọi người, tôi đã xấu hổ đến mức nhảy xuống sông tự sát rồi. làm sao còn có mặt mũi sống trên đời này nữa.”

“Haha, mặt cô ta dày như đống thịt trên người vậy…”

Những tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng ồn ào, càng ngày càng rõ ràng và mỉa mai hơn. 

Tô Tầm Vị vốn tưởng mình dù sao cũng đã là người sống được hai kiếp, phẩm chất tâm lý khá tốt. 

Tuy nhiên, khi thực sự đối mặt với tình huống có cả ngàn người chỉ trỏ bàn tán như này, nhìn những ánh mắt lạnh lùng và chế nhạo xung quanh mình, khuôn mặt cô vẫn không thể kiềm chế được, cơn giận lập tức bùng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play