Căn phòng lớn này nằm ở cuối phía đông của ngôi nhà, có hai cửa sổ lớn nên có ánh sáng rất tốt.
Trong phòng tuy có chút bụi bặm, nhưng trông sáng sủa hơn, cũng không hề ngột ngạt.
Lại nhìn thấy khung giường mới, tủ quần áo bằng gỗ nguyên khối và bàn mới ở trong phòng.
Tô Tầm Vị thấy khá hài lòng.
"Nào, đến dọn dẹp lại đi, Tầm Sinh, hai ba con dọn giường trước đi.” Bà Tô nói.
Tô Tầm Vị vội vàng lấy chổi, quét dọn căn phòng từ trong ra ngoài một lần, lau sạch bụi bẩn trên đồ đạc.
Ba Tô và Tô Tầm Sinh cũng đã lắp xong ván giường.
Một căn phòng mới đơn giản đã được hoàn thành.
Để chào đón con rể mới, bốn người nhà họ Tô đều rất bận rộn.
Không chỉ tân trang lại phòng mới cho Tô Tầm Vị mà còn dọn dẹp nhà cửa, sân trước và sân sau từ trong ra ngoài như đang chuẩn bị đón Tết Nguyên Đán.
Ngay cả nồi, chảo, muôi chậu cũng được rửa sạch sẽ. , sáng bóng.
Sau khi bận rộn cả buổi sáng, mẹ Tô bỏ canh gà và cơm vào hộp thức ăn, nói: “Những người thanh niên tri thức ở mấy chỗ đó đều ăn cơm tập thể, không có thịt, con đi đưa một ít canh gà cho thanh niên tri thức Tả đi.”
Còn phải niềm nở như thế này á?
Tô Tầm Vị cảm thấy hơi khoa trương, nhưng bây giờ ba mẹ cô đều cho rằng chính cô đã gây rắc rối cho Tả Cánh Thành, không chỉ vì là người tốt hay là vì áy náy đâu, nhưng vẫn phải đối xử tốt với người ta.
Tô Tầm Vi chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói: "Vâng, để con đi giao đồ ăn trước rồi mới quay lại ăn cơm.”
“Con đi nhanh nhanh đi, trên đường không được ăn vụng bất cứ thứ gì đâu đấy.”
Mẹ Tô lại cảnh báo.
Tô Tầm Vị: “…”
Cô đã hai mươi rồi, sao có thể lén lút ăn vụng khi đi giao cơm chứ? Đúng thật là.
Cô lẩm bẩm trong lòng, lúc này mới mang hộp thức ăn đến chỗ của mấy thanh niên tri thức.
Vừa đến chỗ của thanh niên tri thức, cô bất ngờ gặp phải người đàn ông ở chỗ rẽ.
Người này không ai khác chính là chồng chưa cưới cũ của cô - Lục Vân Hiên, cũng là người mà cô vừa mới trở mặt vào tối hôm qua.
Thấy trong tay Tô Tầm Vi đang cầm hộp thức ăn rất quen thuộc, mùi canh gà thơm phức đang tỏa ra từ trong đó, sắc mặt Lục Vân Hiên lập tức tối sầm lại.
Anh ta nhìn Tô Tầm Vi, bây giờ trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
"Tô Tầm Vị! Chúng ta đã công khai hủy bỏ hôn ước trước mặt mọi người rồi! Sau này không có mối quan hệ gì nữa, dù cô có làm gì, tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cái đồ phụ nữ lẳng lơ như cô đâu! Cô nên từ bỏ suy nghĩ này đi! Đừng làm mấy chuyện khoa trương như này để lấy lòng tôi tôi!”
Lục Vân Hiên nói một cách rất nghiêm túc, như thể cái người ăn cơm chùa của nhà họ Tô nhiều năm qua không phải là anh ta vậy.
Tô Tầm Vị cảm thấy rất buồn cười, lạnh lùng liếc nhìn Lục Vân Hiên, nói: "Tôi muốn lấy lòng anh khi nào? Anh đang mơ mộng cái gì giữa ban ngày thế?”
Lục Vân Hiên nhếch môi cười lạnh, nói: "Cô đang thẹn quá thành giận vì bị tôi vạch trần đấy à? Không phải cô mang canh gà tới đây chỉ để lấy lòng tôi hay sao? Tôi nói cho cô biết, ân huệ nhỏ như vậy đối với tôi cũng không có tác dụng gì! Dù cô có làm gì, cả đời này tôi cũng không bao giờ nhìn cô nhiều thêm một lần nữa.”
Mấy thằng đàn ông thời này tự luyến thật.
Tô Tầm Vị cũng cười lạnh, nói: “Làm sao tôi có thể đem món canh gà này như một vật trân quý cái đồ sói mắt trắng như anh ăn chứ? Chẳng bằng cho chó ăn đi! Tôi đến đưa đồ ăn cho chồng tôi, phiền tránh đường đi, đừng có cản đường nữa.
Nói xong, Tô Tầm Vị cố tình lách qua Lục Vân Hiên, đi ở phía bên cạnh.
Con đường vốn là một con đường nhỏ chỉ cho phép một người đi qua, mà Tô Tầm Vị lại là người có vòng eo tròn trịa, cánh tay thô to, vô tư bước tới, đột nhiên hất ngã Lục Vân Hiên có thân hình gầy gò sang một bên.
Tình cờ, bên cạnh có một con mương, Lục Vân Hiên bị ngã xuống mương, toàn thân ướt sũng.
Lục Vân Hiên bò lên khỏi mương bằng cả hai tay hai chân, cảm thấy vô cùng chật vật.
Nhưng Tô Tầm Vị thậm chí còn không thèm quay đầu lại, Lục Vân Hiên tức giận đến mức muốn chỉ vào Tô Tầm Vị rồi chửi lên, nhưng vì e ngại gần đó có những thanh niên tri thức đang làm việc nên anh ta đành kìm lại để duy trì hình tượng của mình.
Lúc này vừa đúng lúc là giờ ăn trưa, Lục Vân Hiên cầm quần áo ướt đẫm, kìm nén cơn tức giận đi đến nhà ăn.
Mà Tô Tầm Vị cũng tới căng tin.
Thấy cô cầm hộp thức ăn đi tới, Kiều Thanh đứng ở cửa có chút địch ý nhìn cô, nói: "Tô Tầm Vị, cô đến đây làm gì? Chẳng phải anh Vân Hiên đêm qua đã hủy hôn ước với cô rồi sao? Cô còn muốn quấn lấy anh Vân Hiên à? Cô còn biết xấu hổ hay không vậy?”
Giọng nói của Kiều Thanh rất to, thu hút sự chú ý của tất cả thanh niên tri thức ở đây.
Những người này ít nhiều cũng đã nghe được một ít tin đồn về chuyện đêm qua, cho nên không nhịn được có ý cười trộm, nhìn về phía Tô Tầm Vị.
Những người có lá gan lớn thậm chí còn bắt đầu thì thầm bàn luận: "Không phải chứ, cái cô Tô Tầm Vị này còn đến tìm Lục Vân Hiên ư?”
"Sao cô ta không biết xấu hổ thế? Nghe nói cô ta vừa mới ngủ với một thanh niên tri thức! Thậm chí còn bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường đấy!”
"Chậc chậc, không chỉ bị Lục Vân Hiên bắt gian ngay tại giường, mà một nửa người của thôn cũng đều chứng kiến, nhìn thân hình mập mạp của cô ta đi, cái người thanh niên tri thức đó làm sao có thể xuống tay được vậy…